CHƯƠNG MƯỜI BA: QUÁN TRỌ TÔM CÀNG ĐỎ

Họ cứ đi, đi mãi, đi mãi, cho đến khi trời tối đen như mực, mới tới nơi, ai nấy đều mệt nhoài, dừng chân ở quán trọ Tôm Càng Đỏ.
“Chúng ta hãy nghỉ lại đây một lát,” Cáo đề nghị, “để ăn uống và lấy sức một hai tiếng. Nửa đêm chúng ta sẽ lại lên đường, để sáng mai khi trời vừa hửng sáng là tới được Cánh Đồng Phép Màu.”
Bước vào quán, cả ba kéo ghế ngồi vào bàn, nhưng chẳng ai thật sự thấy đói.
Mèo ta, đang bị đầy bụng khó tiêu và cảm thấy người không được khỏe, chỉ ăn vẻn vẹn ba mươi lăm con cá sốt cà chua cùng bốn phần lòng bò phủ đầy phô mai Parmesan. Thấy món lòng bò vẫn chưa đủ đậm vị, nó còn gọi thêm bơ và phô mai bào tới những ba lần nữa!
Cáo cũng muốn ăn chút gì đó, nhưng vì bác sĩ dặn phải kiêng khem nghiêm ngặt, nên nó đành chỉ thưởng thức một con thỏ sốt chua ngọt, cùng vài miếng gà béo ngậy và gà tơ non. Sau món thỏ, nó còn gọi thêm một đĩa đủ các loại như chim đa đa, thỏ rừng, ếch, thằn lằn cùng nhiều món ngon khác; nhưng rồi nó không thể ăn thêm được nữa. Nó than thở rằng chẳng còn hứng thú với đồ ăn, đến mức chẳng buồn đụng đũa vào bất cứ thứ gì.
Pinocchio là người ăn ít nhất. Cậu chỉ gọi một ít hạt óc chó và một miếng bánh mì nhỏ, rồi để nguyên trên đĩa chẳng đụng đến. Đầu óc cậu bé đáng thương lúc nào cũng nghĩ vẩn vơ về Cánh Đồng Phép Màu.
Sau khi dùng bữa tối xong, Cáo liền nói với ông chủ quán:
“Xin ông chuẩn bị cho chúng tôi hai phòng tốt, một phòng cho cậu bé Pinocchio, còn phòng kia dành cho tôi và người bạn đồng hành. Chúng tôi sẽ nghỉ ngơi một chút trước khi lên đường. Nhưng xin ông nhớ đánh thức chúng tôi vào lúc nửa đêm để tiếp tục cuộc hành trình nhé.”
“Vâng, thưa các ngài,” ông chủ quán đáp, vừa nói vừa nháy mắt với Cáo và Mèo, như muốn ám chỉ: “Tôi hiểu ý các vị rồi. Chúng ta thông cảm với nhau mà!”
Pinocchio vừa đặt lưng xuống giường đã ngủ thiếp đi ngay và bắt đầu mơ. Trong giấc mơ, cậu thấy mình đứng giữa một cánh đồng bao la, nơi ấy mọc đầy những bụi cây trĩu nặng những đồng tiền vàng lấp lánh, mỗi khi cơn gió thoảng qua, chúng phát ra tiếng kêu “ting ting”, như đang thì thầm: “Ai muốn thì cứ đến mà lấy đi.” Nhưng đúng lúc Pinocchio đang giơ tay định hái những nắm tiền vàng rực rỡ ấy để nhét đầy túi, thì cậu bỗng giật mình tỉnh giấc vì ba tiếng gõ cửa phòng vang lên dồn dập.
Chính lúc ấy, chủ quán bước đến báo cho cậu rằng đồng hồ đã điểm mười hai giờ đêm.
“Bạn đồng hành của cháu đã chuẩn bị xong chưa?” chú bé người gỗ hỏi.
“Xong ư? Họ đã lên đường từ hai tiếng trước rồi.”
“Sao họ lại vội vã như vậy?”
“Bởi vì Mèo nhận được tin báo rằng đứa con mèo lớn nhất của nó bị bệnh cước chân rất nặng, đang trong tình trạng nguy kịch.”
“Thế họ đã thanh toán tiền bữa tối chưa?”
“Cậu nghĩ sao chứ? Họ quá lịch sự để dám làm tổn thương một quý ông như cậu bằng hành động đó.”
“Tiếc thật! Giá mà họ làm tổn thương cháu theo cách đó!” Pinocchio vừa nói vừa gãi đầu. Rồi cậu hỏi tiếp:
“Thế những người bạn tốt của cháu có nhắn sẽ đợi cháu ở đâu không?”
“Tại Cánh Đồng Phép Màu, lúc rạng đông ngày hôm sau.”
Pinocchio bỏ ra một đồng tiền vàng để trả cho bữa tối của mình cùng những người bạn đồng hành, rồi bước đi.
Bên ngoài quán trọ, bóng tối dày đặc như mực, đến nỗi cậu phải lần từng bước vì chẳng thể nhìn thấy gì dù chỉ cách một gang tay. Vài con chim đêm vụt bay qua đường, từ hàng rào bên này sang hàng rào bên kia, cánh chúng lướt qua mũi Pinocchio khiến cậu giật mình thụt lùi, hét lên: “Ai đấy?” Tiếng vọng từ những ngọn đồi xa xa lập tức đáp lại: “Ai đấy? Ai đấy?”
Đang đi, bỗng cậu thấy một con côn trùng nhỏ phát ra ánh sáng mờ ảo trên thân cây, tựa như ngọn đèn ngủ trong chiếc đèn lồng sứ trong suốt.
“Ngươi là ai?” Pinocchio hỏi.
“Ta là hồn ma của Dế Mèn Biết Nói,” con vật trả lời bằng giọng khẽ khàng, yếu ớt đến mức như thể vọng ra từ cõi âm.
“Ngươi muốn gì với ta?” cậu bé người gỗ hỏi lại.
“Ta muốn khuyên nhủ ngươi. Hãy quay trở về và đem bốn đồng tiền vàng mà ngươi đã để lại cho người cha tội nghiệp kia, ông lão đang khóc than tuyệt vọng vì ngươi chưa chịu trở về với ông ấy.”
“Ngày mai cha tôi sẽ trở thành một vị quý tộc, vì bốn đồng tiền vàng này sẽ hóa thành hai nghìn đồng.”
“Chớ tin vào những kẻ hứa hẹn sẽ khiến ngươi giàu có chỉ trong một ngày. Thường thì chúng hoặc là kẻ điên rồ, hoặc là tay lừa đảo! Hãy nghe lời ta, quay về đi, con ạ.”
“Ngược lại, tôi quyết định đi tiếp.”
“Đã khuya lắm rồi!”
“Tôi quyết định đi tiếp.”
“Trời tối đen như mực!”
“Tôi quyết định đi tiếp.”
“Đường xá hiểm nguy lắm!”
“Tôi quyết định đi tiếp.”
“Hãy nhớ lấy, những đứa trẻ cứng đầu cứ khăng khăng làm theo ý mình, sớm muộn gì cũng chuốc lấy hối hận.”
“Lúc nào cũng chỉ những lời sáo rỗng. Chúc ngủ ngon, Dế Mèn.”
“Chúc ngủ ngon, Pinocchio, mong trời phù hộ cho con thoát khỏi hiểm nguy và lũ sát nhân.”
Vừa dứt lời, Dế Mèn Biết Nói đột nhiên biến mất như ngọn đèn bị thổi tắt, và con đường trước mắt chìm vào bóng tối dày đặc hơn bao giờ hết.
*