CHƯƠNG HAI: BÁC CHERRY CHO ĐI KHÚC GỖ

Ngay lúc ấy, tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi,” bác thợ mộc nói, chẳng còn đủ sức để đứng dậy.
Một ông lão nhỏ thó, hoạt bát bước ngay vào cửa. Tên ông là Geppetto, nhưng lũ trẻ trong xóm thường gọi ông là “Bánh Pudding” mỗi khi muốn trêu chọc, bởi bộ tóc giả vàng óng của ông trông chẳng khác gì một chiếc bánh pudding làm từ bột ngô.
Geppetto vốn tính khí nóng nảy. Hễ ai dám gọi ông bằng cái tên ấy, coi như xong! Ông sẽ nổi trận lôi đình, chẳng ai có thể kìm nổi.
“Chào bác Antonio,” Geppetto cất tiếng, “bác đang làm gì dưới sàn thế kia?”
“Tôi đang dạy bảng chữ cái cho lũ kiến đây.”
“Thế thì tuyệt quá nhỉ.”
“Thế còn bác, bác Geppetto, có việc gì mà tìm đến tôi thế?”
“Bởi đôi chân tôi. Nhưng thú thật với bác Antonio nhé, tôi đến để nhờ bác một chuyện.”
“Tôi đây, sẵn sàng giúp bác,” người thợ mộc vừa đáp vừa quỳ gối xuống.
“Sáng nay, tự nhiên trong đầu tôi lóe lên một ý tưởng.”
“Cứ kể tôi nghe đi nào.”
“Tôi tính sẽ đẽo một chú rối gỗ thật tinh xảo; nó có thể nhảy múa, đấu kiếm, và biểu diễn nhào lộn như một nghệ sĩ xiếc thực thụ. Có chú rối này, tôi sẽ chu du khắp nơi kiếm kế sinh nhai. Bác thấy ý tưởng của tôi thế nào?”
“Hoan hô, Bánh Pudding!” giọng nói _tí hon_ ấy lại cất lên, chẳng ai hay nó phát ra từ chốn nào.
Nghe tiếng gọi “Bánh Pudding”, Geppetto bỗng đỏ mặt tía tai vì phẫn nộ, quay sang bác thợ mộc mà gằn giọng hỏi:
“Sao bác dám xúc phạm tôi?”
“Ai xúc phạm bác nào?”
“Chính bác vừa gọi tôi là Bánh Pudding kia mà!”
“Tôi nào có gọi!”
“Thế bác tưởng tôi tự dưng gọi mình là Bánh Pudding à? Rõ ràng là bác, tôi nói cho bác biết đấy!”
“Không phải!”
“Là bác!”
“Không!”
“Phải!”
“Không!”
“Có!”
Cơn giận càng lúc càng sôi sục, từ cãi vã họ chuyển sang đánh nhau, lao vào cấu xé, đấm đá, cắn nhau chí tử.
Khi trận chiến kết thúc, bác Antonio còn giữ trong tay bộ tóc giả vàng hoe của Geppetto, còn Geppetto thì nhận ra mình vẫn đang ngậm bộ tóc giả màu xám của bác thợ mộc giữa hai hàm răng.
“Trả lại bộ tóc giả cho ta!” bác Antonio gào lên.
“Thế bác cũng trả đồ của tôi đây, rồi chúng ta giảng hòa.”
Sau khi mỗi người đã lấy lại được bộ tóc giả của mình, hai ông lão bắt tay nhau và thề nguyền rằng họ sẽ mãi là bạn tốt của nhau đến trọn đời.
“Thế này nhé, bác Geppetto,” bác thợ mộc nói, tỏ rõ đã hòa giải xong, “bác cần tôi giúp gì nào?”
“Tôi cần một khúc gỗ nhỏ để đóng một chú rối. Bác cho tôi xin một mẩu được chứ?”
Bác Antonio vui mừng khôn xiết, liền bước đến bàn làm việc và cầm lên khúc gỗ đã khiến ông khiếp sợ lúc nãy. Nhưng ngay khi ông định trao nó cho người bạn, khúc gỗ bỗng rung lên bần bật rồi giật phắt khỏi tay ông, đập thẳng vào cái ống chân khẳng khiu của bác Geppetto tội nghiệp.
“Ôi trời ơi! Đó là cách bác Antonio lịch sự tặng quà cho người ta hả? Suýt nữa bác đã làm tôi gãy chân rồi đấy nhé!”
“Tôi thề có trời chứng giám, không phải tôi làm!”
“Thế bác định đổ lỗi cho tôi sao?”
“Tất cả là tại khúc gỗ này!”
“Tôi biết đó là khúc gỗ, nhưng chính bác đã dùng nó đập vào chân tôi!”
“Tôi có đời nào dám đánh bác!”
“Đồ dối trá!”
“Geppetto này, đừng có sỉ nhục tôi không tôi sẽ gọi bác là Bánh Pudding đấy!”
“Đồ vô liêm sỉ!”
“Bánh Pudding!”
“Đồ lừa đảo!”
“Bánh Pudding!”
“Đồ mặt khỉ!”
“Bánh Pudding!”
Nghe đến lần thứ ba cái tên Bánh Pudding văng vào mặt, Geppetto nổi cơn thịnh nộ, xông thẳng vào ông thợ mộc và hai người vật lộn với nhau như trời long đất lở.
Khi trận ẩu đả kết thúc, bác Antonio đành nhận lấy hai vết cào đỏ hỏn trên mũi, còn người kia thì mất trơn hai chiếc cúc áo. Thế là ngang cơ, họ bèn bắt tay nhau, thề nguyền sẽ giữ tình bạn bền chặt suốt đời.
Geppetto ôm khúc gỗ quý vào lòng, cảm ơn bác Antonio rồi nhấp nhô bước về nhà, chân đi khập khiễng.
*