"

1 CÁ VOI CÓ CỔ HỌNG NHƯ THẾ NÀO

Ngày xửa ngày xưa, ở dưới biển sâu, có một chú Cá Voi to lớn chỉ thích ăn cá. Chú ăn hết cả sao biển, cá nhái, cua, cá bơn, cá diếc, cá đuối và cả bạn của nó, cá thu và cá chó, và cả con lươn uốn éo nữa. Tất cả những con vật nào chú tìm thấy dưới biển, chú đều ăn hết! Cuối cùng, chỉ còn lại một chú cá nhỏ xíu tinh ranh. Chú cá nhỏ xíu tinh ranh này bơi lẩn quẩn sau tai phải của Cá Voi để tránh bị nuốt chửng. Bỗng Cá Voi vươn mình lên, đứng thẳng bằng đuôi và rống lên: “Ta đói quá!” . Chú cá nhỏ xíu tinh ranh liền nói bằng giọng nhỏ xíu ranh mãnh: “Hỡi ngài Cá Voi oai phong rộng lượng, ngài đã thử nếm vị thịt Người bao giờ chưa?”

Cá Voi ngạc nhiên: “Chưa! Thịt Người có vị gì?”

Chú cá nhỏ xíu tinh ranh đáp: “Ngon ạ! Ngon nhưng hơi sần sùi.”

Vậy thì mang cho ta một ít đi!” Cá Voi ra lệnh và quẫy đuôi làm biển nổi bọt tung tóe.

Từ từ thôi ạ,” chú cá nhỏ xíu tinh ranh nói. “Chỉ cần một người là đủ. Nếu ngài bơi đến vĩ độ 50 Bắc, kinh độ 40 Tây (đó là vị trí kỳ diệu), ngài sẽ thấy một người đàn ông bị đắm tàu đang ngồi trên một cái bè giữa biển khơi. Người đó chỉ mặc một chiếc quần vải xanh, đeo một đôi dây đeo quần (ngài nhớ kỹ đôi dây đeo quần đấy nhé!), và có một con dao bỏ túi. Phải nói thật với ngài, đó là một người khôn ngoan xảo quyệt lắm!

Thế là Cá Voi bơi mãi, bơi mãi đến vĩ độ 50 Bắc, kinh độ 40 Tây nhanh hết sức có thể. Ở đó, trên một cái bè giữa biển khơi, Cá Voi phát hiện ra một người đàn ông chỉ mặc một chiếc quần vải xanh, đeo một đôi dây đeo quần (nhất định phải nhớ đôi dây đeo quần!), và có một con dao bỏ túi, người đàn ông bị đắm tàu đang thõng chân xuống nước nghịch. (Mẹ anh ta cho phép anh ta nghịch nước đấy, nếu không thì anh ta chẳng dám đâu, vì anh ta là một người khôn ngoan xảo quyệt lắm mà!).

Cá Voi há miệng rộng ơi là rộng, rộng đến tận đuôi, rồi nuốt chửng người đàn ông bị đắm tàu, cái bè anh ta đang ngồi, chiếc quần vải xanh, đôi dây đeo quần (nhớ kỹ đấy nhé!), và cả con dao bỏ túi nữa! Chú nuốt hết tất cả vào cái bụng ấm áp, tối om của mình, rồi chép miệng cái “chẹp chẹp” và quẫy đuôi xoay tròn ba vòng.

Nhưng ngay khi người đàn ông, người mưu mẹo khôn ngoan, nhận ra mình đang ở trong cái bụng ấm áp, tối om của Cá Voi, anh ta bắt đầu giậm chân, nhảy nhót, đấm đá, chạy xung quanh, huýt sáo, la hét, cắn xé, bò trườn, hú hét, đi tới đi lui và còn múa may những điệu không đáng nên múa nữa. Cá Voi cảm thấy vô cùng khó chịu! (Các bạn còn nhớ đôi dây đeo quần không?).

Cá Voi bèn nói với chú cá nhỏ xíu tinh ranh: “Tên này lắm trò quá, lại còn làm ta bị nấc cụt nữa. Ta phải làm sao?

“Ngài bảo hắn ra ngoài ngay đi,”  chú cá nhỏ xíu tinh ranh lên tiếng.

Nghe vậy, Cá Voi liền gầm lên từ tận cuống họng: “Ra khỏi bụng ta ngay và cư xử cho đứng đắn! Ta đang bị nấc cụt đây!”

“Không đời nào!” người đàn ông đáp. “Phải đưa ta về quê hương, đến những vách đá trắng của Albion, ta mới nghĩ đến chuyện đó!” Và anh ta lại càng nhảy nhót dữ dội hơn.

“Tốt nhất ngài nên đưa hắn về quê,” chú cá nhỏ xíu tinh ranh khuyên Cá Voi. “Đáng lẽ ta phải cảnh tỉnh ngài rằng hắn là kẻ đầy mưu mẹo và xảo quyệt lắm đấy.”

Thế là Cá Voi cứ bơi, bơi mãi, bơi không ngừng, dùng hết sức lực của đôi vây và chiếc đuôi để chống chọi với những cơn nấc cụt khó chịu. Cuối cùng, nó cũng trông thấy quê hương của người đàn ông với những vách đá trắng xóa của xứ Albion – nơi người đàn ông sinh sống. Nó phóng mình lên nửa bãi biển, há cái miệng rộng hoác ra, càng lúc càng mở to hơn, rồi thốt lên: “Đổi tàu ở đây để tới Winchester, Ashuelot, Nashua, Keene và các ga dọc tuyến Fitchburg!” Ngay khi nó vừa thốt ra chữ “Fitch”, người đàn ông liền bước ra khỏi miệng nó. Nhưng trong suốt chặng đường bơi, người đàn ông khôn ngoan và đầy mưu trí đã dùng con dao gấp cắt chiếc bè thành một tấm vỉ nhỏ hình vuông có các nan đan chéo. người đàn ông lấy đôi dây đeo quần (giờ thì bạn đã hiểu tại sao không được quên dây đeo quần rồi nhé!) buộc chặt tấm vỉ ấy ngay cổ họng Cá Voi khiến nó mắc kẹt cứng ở đó! Sau đó, người đàn ông đọc bài thơ sau – bài thơ mà bạn chưa từng được nghe nên tôi sẽ kể lại cho bạn ngay đây –

Nhờ cái vỉ này

Ngươi chẳng nuốt trôi gì.

Bởi vì người đàn ông kia vốn là người Ireland. Anh ta bước lên bãi sỏi, trở về nhà với mẹ – người đã cho phép anh ngâm chân trong nước; rồi anh kết hôn và sống hạnh phúc mãi mãi. Cá Voi cũng thế. Nhưng từ ngày ấy trở đi, cái vỉ mắc trong cổ họng nó – không thể khạc ra, cũng chẳng nuốt xuống – đã ngăn nó ăn bất cứ thứ gì ngoài những con cá bé tí hon. Và đó là lý do ngày nay cá voi chẳng bao giờ ăn đàn ông, con trai hay cả những cô bé nữa.

Còn chú chú cá nhỏ xíu tinh ranh thì lủi vào bùn dưới ngưỡng cửa Xích đạo. Nó sợ Cá Voi nổi giận với mình.

Người đàn ông mang con dao xếp về nhà. Anh vẫn mặc chiếc quần vải dầu màu xanh khi bước ra bãi sỏi. Đôi dây nịt thì bị bỏ lại, bạn thấy đấy, để buộc cái vỉ nướng; và thế là hết chuyện.

Khi ô cửa sổ cabin tối sầm lại

Vì biển động ngoài khơi;

Khi con tàu lắc lư (lắc lư dữ dội)

Và người phục vụ ngã vào nồi súp,

Và những chiếc rương bắt đầu trượt đi;

Khi cô bảo mẫu nằm bẹp trên sàn,

Và mẹ bảo bạn cứ để cô ấy ngủ,

Và bạn không được đánh thức, tắm rửa hay mặc quần áo,

Thì lúc đó bạn sẽ biết (nếu bạn chưa đoán ra)

Bạn đang ở ‘Vĩ Độ Năm Mươi Bắc và Kinh Độ Bốn Mươi Tây!’

Bản quyền

Chuyện Kể Ngày Xưa Copyright © 2025 by khosachviet.com. All Rights Reserved.