"

4 TẠI SAO BÁO CÓ ĐỐM

Ngày xửa ngày xưa, khi mọi thứ còn mới tinh, bạn thân mến ơi, có một chú Báo sống ở một nơi gọi là Cao Nguyên Veldt. Nhớ kỹ nhé, không phải là Thấp Nguyên Veldt, hay Bụi Nguyên Veldt, hay Chua Nguyên Veldt đâu, mà là High Veldt trơ trụi, nóng bức, sáng loáng, nơi có cát, đá màu cát và lác đác những bụi cỏ màu vàng cát. Hươu Cao Cổ, Ngựa Vằn, Linh Dương Eland, Linh Dương Kudu và Linh Dương Hartebeest cũng sống ở đó; và chúng đều có màu vàng nâu cát giống nhau; nhưng Báo ta lại là kẻ vàng nâu cát nhất trong số đó – một con vật hình mèo màu vàng xám, và bộ lông của nó hợp với màu vàng xám nâu của High Veldt đến từng sợi lông.

Điều này thật tệ cho Hươu Cao Cổ, Ngựa Vằn và những loài khác; vì Báo sẽ nằm cạnh một hòn đá hoặc một bụi cỏ màu vàng xám nâu, và khi Hươu Cao Cổ, Ngựa Vằn, Linh Dương Eland, Linh Dương Kudu, Linh Dương Bush-Buck hoặc Linh Dương Bonte-Buck đi ngang qua, Báo sẽ làm chúng giật mình đến hết hồn. Thật đấy! Và cũng có một người Ethiopia với cung tên (một người đàn ông màu xám nâu vàng), sống trên Cao Nguyên Veldt cùng với Báo; và cả hai thường đi săn cùng nhau – người Ethiopia với cung tên, còn Báo với răng và móng vuốt – đến nỗi Hươu Cao Cổ, Linh Dương Eland, Linh Dương Kudu, Ngựa Quagga và tất cả những loài khác không biết đường nào mà trốn, bạn thân mến ơi. Thật đấy!

Sau một thời gian dài – mọi thứ sống rất lâu vào thời đó – chúng học được cách tránh xa bất cứ thứ gì trông giống Báo hoặc người Ethiopia; và dần dần – Hươu Cao Cổ bắt đầu trước, vì chân nó dài nhất – chúng rời khỏi Cao Nguyên Veldt. Chúng chạy trốn ngày này qua ngày khác cho đến khi đến một khu rừng lớn, đầy ắp cây cối, bụi rậm và những bóng râm sọc, đốm, vá víu, loang lổ; và chúng trốn ở đó: và sau một thời gian dài nữa, vì đứng nửa trong bóng râm, nửa ngoài nắng, và vì những bóng râm trơn trượt của cây cối đổ lên người, Hươu Cao Cổ mọc ra những vết loang lổ, Ngựa Vằn mọc ra những vằn sọc, còn Linh Dương Eland và Linh Dương Kudu trở nên sẫm màu hơn, với những đường vân xám nhỏ trên lưng giống như vỏ cây; và vì vậy, dù bạn có thể nghe thấy chúng và ngửi thấy chúng, bạn hiếm khi có thể nhìn thấy chúng, và chỉ khi bạn biết chính xác nơi nào để tìm. Chúng có một khoảng thời gian tuyệt vời trong những bóng râm lốm đốm của khu rừng, trong khi Báo và người Ethiopia chạy quanh trên Cao Nguyên Veldt màu xám vàng đỏ bên ngoài, tự hỏi tất cả bữa sáng, bữa trưa và bữa tối của họ đã đi đâu mất. Cuối cùng, họ đói đến nỗi phải ăn chuột, bọ cánh cứng và thỏ đá, cả Báo và người Ethiopia, và sau đó cả hai đều bị đau bụng dữ dội; và sau đó chúng gặp Baviaan – Khỉ Đầu Chó, loài sinh vật Thông Thái Nhất Ở Khắp Nam Phi.

Báo nói với Baviaan (và đó là một ngày rất nóng), “Tất cả muông thú đã đi đâu hết rồi?”

Baviaan chớp mắt. Nó biết rõ điều ấy.

Người Ethiopia nói với Baviaan, “Ngươi có thể cho ta biết môi trường sống hiện tại của Động Vật Bản Địa không?” (Câu đó có nghĩa tương tự, nhưng người Ethiopia luôn dùng những từ dài dòng. Anh ta là một người lớn mà.)

Baviaan lại chớp mắt. Nó biết quá mà.

Sau đó Baviaan nói, “Muông thú đã lánh đi nơi khác cả rồi; lời khuyên của ta dành cho ngươi, hỡi Báo, là hãy tìm đến những nơi khác càng sớm càng tốt.”

Và người Ethiopia đáp, “Lời khuyên ấy rất hay, nhưng ta muốn biết Động Vật Bản Địa đã dời đến nơi nào.”

Bấy giờ Baviaan lên tiếng, “Động Vật Bản Địa đã nhập bọn với Thực Vật Bản Địa vì đã đến lúc thay đổi; và lời khuyên của ta cho ngươi, người Ethiopia, là hãy thay đổi càng sớm càng tốt.”

Lời nói ấy khiến Báo và người Ethiopia bối rối, nhưng họ vẫn lên đường tìm kiếm Thực Vật Bản Địa, và chẳng mấy chốc, sau rất nhiều ngày, họ thấy một khu rừng cao lớn, đầy những thân cây lốm đốm, chấm phá, rải rác, gạch chéo và gạch ngang với bóng râm. (Hãy đọc thật nhanh những từ này lên, và bạn sẽ cảm nhận được khu rừng ấy tối tăm đến nhường nào.)

“Đây là cái gì,” Báo hỏi, “sao lại tối đen như vậy, mà lại lấp lánh những đốm sáng nhỏ?”

Ta không rõ,” người Ethiopia nói, “nhưng có lẽ đó là Thực Vật Bản Địa. Ta có thể ngửi thấy mùi Hươu Cao Cổ, và tôi có thể nghe thấy tiếng Hươu Cao Cổ, nhưng ta không thể nhìn thấy Hươu Cao Cổ.”

“Kỳ lạ thật,” Báo nói. “Ta cho rằng đó là vì chúng ta vừa mới bước vào từ ánh nắng. Ta có thể ngửi thấy mùi  Ngựa Vằn, và ta có thể nghe thấy tiếng Ngựa Vằn, nhưng ta không thể nhìn thấy Ngựa Vằn.”

“Chờ một chút,” người Ethiopia nói. “Đã lâu rồi chúng ta không săn chúng. Có lẽ chúng ta đã quên chúng trông như thế nào.”

“Vớ vẩn!” Báo nói. “Ta nhớ rõ mồn một bọn chúng ở  Cao Nguyên Veldt, đặc biệt là tủy xương của chúng. Hươu Cao Cổ cao khoảng năm mét, phủ lớp lông vàng cam lấp lánh từ đầu tới chân;  và Ngựa Vằn cao khoảng một mét rưỡi, khoác bộ lông xám nâu nhạt từ đầu đến chân.”

“Ừm,” người Ethiopia nói, nhìn vào những bóng râm lốm đốm của khu rừng Thực Vật Bản Địa. “Vậy hì chúng phải nổi bật trong chốn tối tăm này như chuối chín trong lò hun khói chứ.”

Nhưng chúng không hiện ra. Báo và người Ethiopia săn cả ngày; và mặc dù họ có thể ngửi thấy và nghe thấy chúng, họ không bao giờ nhìn thấy một con nào.

“Vì lòng nhân từ của Chúa,” Báo nói vào giờ trà, “chúng ta hãy đợi đến khi trời tối. Đi săn giữa ban ngày như thế này quả là một việc đáng hổ thẹn.

Vì vậy, họ đợi đến khi trời tối, và sau đó Báo nghe thấy tiếng gì đó đang khịt mũi trong ánh sao chiếu qua những cành cây, và Báo nhảy vào tiếng động đó, và nó có mùi như Ngựa Vằn, và nó có cảm giác như Ngựa Vằn, và khi Báo đánh gục nó, nó đá như Ngựa Vằn, nhưng Báo không thể nhìn thấy nó. Vì vậy, Báo nói, “Hãy im lặng, hỡi người không có hình dạng. Ta sẽ ngồi lên đầu ngươi cho đến sáng, vì có điều gì đó ở ngươi mà ta không hiểu.”

Chẳng mấy chốc, Báo nghe thấy một tiếng càu nhàu, một tiếng động lớn và một tiếng tranh giành, và người Ethiopia kêu lên, “Tôi đã bắt được một thứ chẳng thấy hình thù gì cả. Nó có mùi như Hươu Cao Cổ, và nó đá như Hươu Cao Cổ, nhưng nó không có hình dạng gì!”

“Đừng tin vào mắt mình,” Báo đáp. “Cứ ngồi lên đầu nó đến sáng đi – như ta đây này. Chúng chẳng có hình dạng gì đâu – tất cả đều thế cả.”

Thế là họ đè chặt lên những sinh vật ấy cho đến khi trời hửng sáng, và sau đó Báo hỏi: “Bên kia bàn, anh bạn thấy gì thế?”

Người Ethiopia gãi đầu và nói, “Nó phải có màu vàng cam từ đầu đến chân, và nó phải là Hươu Cao Cổ; nhưng nó lại phủ đầy những vết loang màu hạt dẻ. Còn bên kia bàn, anh bạn thấy gì thế?”

Và Báo gãi đầu và nói, “Nó phải có màu xám nâu tinh tế, và nó phải là Ngựa Vằn; nhưng nó lại phủ đầy những sọc đen và tím. Ngươi đã làm gì với mình vậy, Ngựa Vằn? Ngươi không biết rằng nếu ngươi ở trên Cao Nguyên Veldt, ta có thể nhìn thấy ngươi từ xa mười dặm sao? Ngươi không có hình dạng.”

“Có chứ,” Ngựa vằn đáp, “nhưng đây đâu phải Cao Nguyên Veldt. Anh không nhận ra sao?”

“Giờ thì ta thấy rồi,” Báo nói. “Nhưng cả ngày hôm qua ta chẳng thấy gì. Sao lại thế được?”

“Hãy để chúng tôi đứng lên,” Ngựa Vằn nói, “và chúng tôi sẽ cho anh thấy.”

Họ để Ngựa Vằn và Hươu Cao Cổ đứng lên; và Ngựa Vằn di chuyển đến một vài bụi gai nhỏ nơi ánh nắng chiếu xuống thành sọc, và Hươu Cao Cổ di chuyển đến một vài cây cao nơi bóng râm đổ xuống thành vết loang lỗ.

“Giờ thì hãy xem này,” Ngựa Vằn và Hươu Cao Cổ nói. “Đây là cách chúng tôi làm. Một – hai – ba! Và bữa sáng của anh đâu rồi?”

Báo đứng ngây người nhìn, người Ethiopia cũng trố mắt nhìn, nhưng tất cả những gì họ có thể thấy chỉ là những bóng râm sọc và những bóng râm loang lổ trong khu rừng, nhưng không bao giờ thấy dấu hiệu của Ngựa Vằn và Hươu Cao Cổ. Chúng đã biến mất và trốn trong khu rừng râm mát.

“Này! Này!” người Ethiopia nói. “Đó là một trò đáng học hỏi. Hãy rút ra bài học từ nó, Báo. Anh hiện ra ở nơi tối tăm này như một cục xà phòng trong một thùng than vậy.”

Hô! Hô!” Báo đáp. “Anh có thấy ngạc nhiên không khi biết rằng anh hiện ra ở nơi tối tăm này như một miếng dán mù tạt trên một bao than?”

“Thôi nào, chửi nhau cũng chẳng kiếm được bữa tối đâu,” người Ethiopia nói. “Nói gọn lại là chúng ta chẳng hòa hợp với cảnh vật quanh đây. Ta sẽ làm theo lời khuyên của Baviaan. Anh ta bảo ta nên thay đổi; và vì ta không có gì để thay đổi ngoài làn da, ta sẽ thay đổi nó.”

“Thành cái gì cơ?” Báo hỏi, mắt sáng rực lên vì háo hức.

“Thành một màu đen nâu đẹp mắt, với một chút màu tím, và những vệt xanh xám. Nó sẽ rất thích hợp để trốn trong các hốc cây và sau những cái cây.”

Ngay lập tức, anh ta đã thay đổi làn da của mình ngay tại chỗ, và Báo càng phấn khích hơn; nó chưa bao giờ thấy ai thay đổi làn da của mình trước mắt như thế bao giờ.

“Thế còn ta thì sao?” Báo hỏi, khi người Ethiopia xỏ xong ngón út vào lớp da đen tuyệt đẹp vừa mới thay.

“Ngươi cũng hãy làm theo lời khuyên của Baviaan đi. Anh ta bảo ngươi hãy chấm thêm những đốm vào người.”

“Ta đã thử rồi mà,” Báo nói. “Ta đã đi khắp những nơi khác nhanh nhất có thể. Ta đã vào đây cùng ngươi, và chẳng được tích sự gì.”

“Ồ,” người Ethiopia đáp, “Baviaan không có ý nói những vùng đất Nam Phi. Anh ấy muốn nói về những đốm trên bộ da của ngươi đấy.”

“Thế thì có ích gì chứ?” Báo hỏi lại.

“Hãy nghĩ đến Hươu cao cổ xem,” người Ethiopia nói. “Hoặc nếu ngươi thích sọc vằn, hãy nhìn Ngựa vằn. Chúng đều thấy những đốm và sọc của mình đem lại niềm hài lòng tuyệt đối.”

“Ừm,” Báo trầm ngâm, “Ta chẳng muốn giống Ngựa vằn đâu – không bao giờ.”

“Thôi được rồi, hãy quyết định đi,” người Ethiopia nói, “vì ta chẳng muốn đi săn mà không có ngươi, nhưng buộc lòng phải thế nếu ngươi cứ nhất định trông như một bông hướng dương giữa bức tường nhựa đường thế kia.”

“Vậy thì cho ta những cái đốm,” Báo đáp, “nhưng đừng làm to quá. Ta không muốn trông như Hươu cao cổ – không đời nào.”

“Ta sẽ dùng đầu ngón tay mà vẽ,” người Ethiopia bảo, “vẫn còn nhiều màu đen trên da ta mà. Đứng yên nhé!”

Sau đó, người Ethiopia chụm năm ngón tay lại với nhau (vẫn còn rất nhiều màu đen trên làn da mới của anh ta) và ấn chúng lên khắp người Báo, và bất cứ nơi nào năm ngón tay chạm vào, chúng đều để lại năm dấu đen nhỏ, tất cả gần nhau. Bạn có thể nhìn thấy chúng trên bất kỳ làn da Báo nào bạn thích, bạn thân mến ơi. Đôi khi các ngón tay bị trượt và các dấu bị mờ đi một chút; nhưng nếu bạn nhìn kỹ bất kỳ con Báo nào bây giờ, bạn sẽ thấy rằng luôn có năm chấm đen – in từ năm đầu ngón tay mũm mĩm đen nhánh kia.

“Giờ thì ngươi thật sự tuyệt vời!” người Ethiopia nói. “Ngươi có thể nằm trên nền đất trống và trông y hệt một đống sỏi. Ngươi có thể nằm trên những phiến đá nhẵn và giống như một mẩu đá pudding. Ngươi có thể nằm trên cành cây um tùm lá và trông tựa ánh nắng xuyên qua tán. Ngươi thậm chí có thể nằm giữa lối đi mà chẳng ai nhận ra điều gì khác thường. Hãy suy nghĩ về điều đó và gừ gừ đi nào!”

“Nhưng nếu ta có thể hóa thân thành tất cả những thứ này,” Báo đáp, “thế tại sao ngươi lại không có đốm luôn đi chứ?”

“À, màu đen tuyền mới là màu sắc hoàn hảo nhất cho người da đen,” người Ethiopia đáp. “Giờ thì chúng ta hãy lên đường và xem liệu có thể trả thù được ông  Bạn Một-Hai-Ba không? Bữa sáng của ngươi đâu!”

Và thế là họ bỏ đi và sống hạnh phúc mãi mãi về sau, hỡi Người Bạn Thân Thiết nhất của ta. Chỉ đơn giản vậy thôi.

Ồ, thỉnh thoảng bạn sẽ nghe thấy người lớn nói, “Liệu người Ê-ti-ô-pi có thể thay đổi làn da của mình hay Báo có thể thay đổi những đốm của mình không?” Tôi không nghĩ rằng ngay cả người lớn cũng sẽ tiếp tục nói một điều ngớ ngẩn như vậy nếu Báo và người Ê-ti-ô-pi chưa từng làm điều đó một lần – bạn có nghĩ vậy không? Nhưng họ sẽ không bao giờ làm lại điều đó nữa. Họ hoàn toàn hài lòng với hiện tại của mình.

À, đôi khi bạn sẽ nghe người lớn bảo: “Liệu người Ethiopia có thể đổi màu da hay con Báo có thể thay đốm của nó không?” Ta chắc rằng ngay cả người lớn cũng chẳng bao giờ nói điều ngớ ngẩn ấy nếu chưa từng có lần Báo và người Ethiopia thực sự làm chuyện đó – bạn có nghĩ thế không? Nhưng giờ họ sẽ chẳng bao giờ làm thế nữa đâu, hỡi Người Bạn Thân Thiết. Họ hoàn toàn hài lòng với diện mạo hiện tại của mình rồi.

Tớ là Khỉ Đầu Chó Thông Thái Nhất, nói bằng giọng điệu thông thái nhất,

Hãy hòa mình vào cảnh vật – chỉ hai ta thôi nhé.

Có người đến – bằng xe ngựa – gọi cửa. Nhưng Mẹ đang ở đó….

Ừ, tớ có thể đi nếu cậu dẫn tớ đi – Cô bảo cô ấy không quan tâm đâu.

Chúng ta hãy lên chuồng lợn và ngồi trên hàng rào trang trại!

Chúng ta hãy nói chuyện với những chú thỏ con, và ngắm chúng vẫy đuôi!

Chúng ta hãy – à, làm bất cứ điều gì, bố ơi, miễn là có bố và con,

Và thực sự đi khám phá, và không về nhà cho đến giờ trà chiều!

Đây là ủng của bố (con đã mang đến), và đây là mũ và gậy của bố,

Và đây là tẩu và thuốc lá của bố. Ồ, đi ra khỏi đây nhanh lên nào!

 

Bản quyền

Chuyện Kể Ngày Xưa Copyright © 2025 by khosachviet.com. All Rights Reserved.