CÔ BÉ QUÀNG KHĂN ĐỎ
Jacob Grimm and Wilhelm Grimm
Ngày xửa ngày xưa, có một cô bé nhỏ nhắn, dễ thương sống cùng bố mẹ trong một ngôi nhà xinh xắn ở rìa làng. Cuối cánh rừng có một ngôi nhà nhỏ xinh khác và bà của cô bé sống ở đó.
Ai cũng yêu quý cô bé này, bà của cô có lẽ yêu cô nhất và tặng cô rất nhiều món quà xinh xắn. Một lần, bà tặng cô một chiếc áo choàng đỏ có mũ, cô bé luôn mặc chiếc áo này nên mọi người gọi cô là Cô bé Quàng Khăn Đỏ.
Một buổi sáng nọ, mẹ của Cô bé Quàng Khăn Đỏ nói: “Con mặc quần áo vào rồi đi thăm bà đi nhé. Bà đang bị ốm; con mang giỏ này cho bà. Mẹ đã bỏ vào đó trứng, bơ và bánh ngọt, cùng nhiều đồ ngon khác.”
Đó là một buổi sáng trong lành và đầy nắng. Cô bé Quàng Khăn Đỏ vui vẻ đến nỗi lúc đầu cứ muốn nhảy múa xuyên qua rừng. Xung quanh cô là những bông hoa dại xinh đẹp mà cô rất yêu thích, và cô dừng lại để hái một bó tặng bà.
Cô bé Quàng Khăn Đỏ đi lạc khỏi đường mòn và đang cúi xuống hái một bông hoa thì từ phía sau cô, một giọng nói khàn khàn cất lên: “Chào buổi sáng, Cô bé Quàng Khăn Đỏ.” Cô bé Quàng Khăn Đỏ quay lại và nhìn thấy một con sói lông lá to lớn, nhưng Cô bé Quàng Khăn Đỏ không biết sói là loài vật độc ác thế nào, nên cô không sợ hãi.
“Cháu có gì trong giỏ vậy, Cô bé Quàng Khăn Đỏ?”
“Trứng, bơ và bánh ngọt ạ, bác Sói.”
“Cháu mang chúng đi đâu vậy, Cô bé Quàng Khăn Đỏ?”
“Cháu đến thăm bà ạ, bà đang bị ốm, bác Sói.”
“Bà cháu sống ở đâu vậy, Cô bé Quàng Khăn Đỏ?”
“Dọc theo con đường này, qua những bụi tầm xuân dại, rồi qua cổng ở cuối rừng ạ, bác Sói.”
Rồi con Sói lại nói “Chào buổi sáng” và bỏ đi, Cô bé Quàng Khăn Đỏ lại tiếp tục tìm kiếm hoa dại.
Cuối cùng, con Sói đến được hiên nhà đầy hoa và gõ cửa ngôi nhà nhỏ.
“Ai ở đó?” bà gọi.
“Cô bé Quàng Khăn Đỏ đây ạ,” con Sói độc ác nói.
“Ấn chốt cửa, mở cửa ra và đi vào đi con,” bà nói.
Con Sói ấn chốt cửa, và đi vào nơi bà đang nằm trên giường. Hắn nhảy bổ về phía bà, nhưng bà nhanh nhẹn nhảy ra khỏi giường chui vào tủ. Rồi con Sói đội chiếc mũ mà bà làm rơi và chui vào dưới chăn.
Một lát sau, Cô bé Quàng Khăn Đỏ gõ cửa, rồi đi vào, nói: “Chào buổi sáng, bà ạ, cháu mang trứng, bơ và bánh ngọt cho bà đây, và đây là bó hoa cháu hái trong rừng đấy ạ.” Khi đến gần giường hơn, cô bé nói: “Bà có đôi tai to quá, bà ạ.”
“To thế thì mới nghe rõ hơn, cháu yêu quý của bà.”
“Bà có đôi mắt to quá, bà ạ.”
“To thế thì mới nhìn rõ hơn, cháu yêu quý của bà.”
“Nhưng mà, bà ơi, mũi bà sao mà to thế.”
“To thế thì mới ngửi rõ hơn, cháu yêu quý của bà.”
“Nhưng mà, bà ơi, miệng bà sao mà to thế.”
“To thế thì mới ăn thịt cháu dễ hơn, cháu yêu quý của bà,” hắn nói khi nhảy bổ về phía Cô bé Quàng Khăn Đỏ.
Đúng lúc đó, bố của Cô bé Quàng Khăn Đỏ đang đi ngang qua ngôi nhà nhỏ và nghe thấy tiếng cô bé hét lên. Ông lao vào và dùng rìu chặt đứt đầu con Sói.
Mọi người đều vui mừng vì Cô bé Quàng Khăn Đỏ đã thoát khỏi sói. Sau đó, bố của Cô bé Quàng Khăn Đỏ đưa cô về nhà và họ sống hạnh phúc mãi mãi về sau.
***