"

CÔ GÁI CHĂN NGỖNG

Jacob Grimm and Wilhelm Grimm

Ngày xửa ngày xưa, có một bà Hoàng hậu già sinh được một nàng Công chúa xinh đẹp tuyệt trần. Khi nàng đến tuổi phải lên đường sang một vương quốc xa xôi để làm lễ thành hôn, bà Hoàng hậu đã chuẩn bị chu đáo mọi thứ cho hành trình của con gái.

Bà còn cử theo một nàng hầu thân tín để hộ tống Công chúa. Đến giờ khởi hành, hai mẹ con ôm nhau từ biệt, nước mắt lưng tròng, rồi đoàn tùy tùng mới lên ngựa tiến về đất nước của vị hôn phu.

Vừa đi được một quãng đường, Công chúa chợt cảm thấy cổ họng khô rát vì khát. Nàng quay sang sai bảo nàng hầu: “Ngươi hãy xuống ngựa ngay, múc nước suối bằng chiếc ly vàng của ta mà dâng lên. Ta muốn uống nước ngay tức khắc!”

“Nếu Công chúa khát,” cô hầu gái lạnh lùng nói, “xin mời tự xuống ngựa, nằm bên bờ suối mà uống. Tôi không phải kẻ hầu hạ Công chúa đâu.”

Cơn khát dày vò khiến Công chúa đành phải tự mình trèo xuống ngựa, quỳ gối bên dòng nước chảy xiết.

Khi nàng định lên ngựa trở lại, cô hầu gái lại quát: “Con ngựa tốt này phải là của ta! Còn con ngựa gầy còm kia mới dành cho Công chúa!”

Công chúa tội nghiệp đành nuốt hận chấp nhận. Cô hầu gái còn dùng giọng điệu đầy đe dọa, bắt nàng cởi bộ váy lộng lẫy để mặc vào bộ đồ cũ rách của mình. Cuối cùng, cô ta ép Công chúa phải thề sẽ không tiết lộ với bất kỳ ai trong lâu đài về chuyện này. Nếu dám trái lời, cô ta sẽ giết chết Công chúa ngay tức khắc.

Mọi người vui mừng khôn xiết khi họ đến lâu đài. Hoàng tử vội vã chạy ra đón, và đỡ cô hầu gái xuống ngựa, tưởng cô ta là cô dâu của mình. Cô hầu gái được đưa lên lầu, còn Công chúa thật thà thì phải ở lại bên dưới.

Ông vua già nhìn ra ngoài cửa sổ và thấy một cô bé nhỏ nhắn, xinh xắn đang đứng ở sân. Vì vậy, ông hỏi cô Công chúa giả mạo về người đi cùng cô ta.

“Con nhặt được cô ấy trên đường đi và đưa về làm bạn. Hãy cho cô ấy việc gì đó để làm để cô ấy không ngồi không.”

Ông vua già nói: “Ta có một thằng bé chuyên chăn ngỗng; cô bé này có thể giúp nó.”

Cậu bé kia tên là Conrad nhỏ, và Công chúa được giao cho cậu cùng đi chăn ngỗng. Khi hai người tới bãi cỏ, Công chúa ngồi xuống và xõa tóc ra. Thấy mái tóc óng ả, Sê-con-rát vui mừng khôn xiết, liền định giật vài sợi tóc. Nhưng nàng bèn cất lời:

“Gió ơi, gió ơi, mau thổi mạnh
Cuốn bay mũ Conrad đi
Cho cậu chạy đuổi vui chơi
Đợi tóc ta kịp búi rồi
Ta ngồi yên chẳng động chi.”

Lập tức một trận gió mạnh ào tới, hất văng chiếc mũ của Conrad bay tít tận cuối đồng, khiến cậu phải chạy theo nhặt. Khi quay lại thì mái tóc của Công chúa đã được vấn gọn gàng rồi.

Khi về đến nhà, Conrad liền đến gặp nhà vua và thưa: “Thần không thể tiếp tục chăn ngỗng cùng cô gái ấy nữa.”

“Vì lẽ gì?” Đức vua hỏi.

Conrad bèn thuật lại tỉ mỉ mọi việc đã xảy ra trên cánh đồng. Nhà vua bèn truyền lệnh cho chàng ngày mai vẫn cứ đi chăn ngỗng như thường lệ, còn ngài sẽ theo ra đồng và ẩn mình sau lùm cây. Quả nhiên, ngài chứng kiến mọi sự y như lời Conrad thuật lại. Sau đó, ngài lặng lẽ trở về cung; và khi trời nhá nhem tối, cô gái chăn ngỗng vừa về đến nhà thì ngài liền chất vấn nàng về những hành động kỳ lạ ấy.

“Thần không thể nào giải bày cùng Bệ hạ được,” nàng đáp lời như vậy.

Ông bảo: “Nếu con không muốn nói với ta, thì hãy kể hết cho cái bếp lò sắt kia đi!” Rồi ông bước ra ngoài.

Cô gái bò đến bên bếp lò, bắt đầu thổ lộ hết nỗi lòng mình. Nhà vua lúc này đang đứng bên ngoài, áp tai vào ống khói nghe rõ từng lời cô thốt ra. Nghe xong, ông quay vào, choàng lên người cô bộ xiêm y lộng lẫy của công chúa – vẻ đẹp rực rỡ của cô khiến ai nấy đều kinh ngạc. Vua liền triệu hoàng tử đến và nói rõ: “Con đã lấy nhầm người, cô hầu gái kia chỉ là đồ giả mạo, còn cô dâu thật sự chính là nàng đây.”

Trước vẻ đẹp lộng lẫy của nàng, hoàng tử đắm say ngay từ cái nhìn đầu tiên. Một yến tiệc linh đình được tổ chức. Chú rể ngồi chỗ danh dự, bên phải là công chúa, bên trái là cô hầu gái – nhưng kẻ mạo danh kia chẳng thể nào nhận ra người mà mình đã từng lừa dối.

Sau bữa ăn, nhà vua đặt ra một câu hỏi cho người hầu gái: “Kẻ nào dám lừa dối chủ nhân của mình thì đáng bị trừng phạt thế nào?” Rồi ngài thuật lại toàn bộ sự việc.

Cô dâu giả mạo đáp: “Kẻ đó đáng bị nhốt vào một chiếc thùng gỗ, để cho hai con ngựa bạch kéo lê đến chết mới thôi.”

“Chính ngươi đã tự tuyên án cho mình,” nhà vua phán, “và hình phạt ấy sẽ được thi hành ngay.”

Khi lời tuyên án được thực thi xong xuôi, chàng hoàng tử trẻ tuổi kết hôn cùng nàng công chúa thật sự của lòng mình. Từ đó về sau, họ sống bên nhau trọn đời trong hạnh phúc viên mãn.

***

Bản quyền

Giờ Chơi Cùng Cô Bé Quàng Khăn Đỏ Và Những Câu Chuyện Khác Copyright © 2025 by khosachviet.com. All Rights Reserved.