"

PHẦN V

Chương II. Vùng Đất Phương Nam

Nanh Trắng bước xuống con tàu hơi nước tại San Francisco. Nó khiếp sợ.

Tận sâu trong lòng, dưới mọi suy nghĩ hay hành động có ý thức, nó luôn gắn sức mạnh với thần linh. Và chưa bao giờ những người đàn ông da trắng lại hiện ra như những vị thần kỳ vĩ đến thế như lúc này, khi nó đặt chân lên con đường lát đá trơn nhầy nhụa của San Francisco. Những túp lều gỗ nó từng quen thuộc giờ đã nhường chỗ cho những tòa nhà cao chọc trời. Đường phố chật chội những hiểm nguy – xe ngựa, xe kéo, xe hơi; những con tuấn mã đồ sộ căng mình kéo theo những cỗ xe tải khổng lồ; cùng tiếng hú rền rĩ và leng keng của những chiếc xe điện, xe cáp kỳ quái lướt giữa lòng đường, gào lên những lời đe dọa dai dẳng, tựa như tiếng gầm của lũ linh miêu mà nó từng biết trong những cánh rừng phương Bắc.

Tất cả những điều này đều là biểu hiện của quyền lực. Xuyên suốt, đằng sau tất cả, là con người – kẻ thống trị và kiểm soát, thể hiện bản thân như từ thuở xa xưa, bằng sự thống trị vật chất. Sức mạnh ấy thật đồ sộ, thật choáng ngợp. Nanh Trắng khiếp sợ. Nỗi kinh hoàng bao trùm lấy nó. Giống như thuở nhỏ, nó đã cảm thấy mình bé nhỏ và yếu đuối trong ngày đầu tiên rời khỏi Vùng Hoang Dã để đến ngôi làng của Grey Beaver, thì giờ đây, dù đã trưởng thành với thân hình cường tráng và lòng kiêu hãnh, nó vẫn cảm thấy mình nhỏ bé và bất lực. Và có quá nhiều thần linh! Số lượng đông đảo của họ khiến nó choáng váng. Tiếng ồn ào của đường phố dội vào tai nó. Nó hoang mang trước sự chuyển động cuồng loạn, khủng khiếp và bất tận của vạn vật. Hơn bao giờ hết, nó cảm nhận rõ sự lệ thuộc của mình vào người chủ yêu quý – nó bám sát gót chân người, dù xảy ra chuyện gì cũng không rời mắt.

Nanh Trắng chỉ có một ấn tượng kinh hoàng về thành phố – như một cơn ác mộng chập chờn, mơ hồ mà khủng khiếp, ám ảnh nó mãi trong những giấc mơ sau này. Chủ nhân nhốt nó vào toa hành lý, xiềng xích nó vào một góc giữa đống vali và rương gỗ. Ở đó, một vị thần lùn thấp nhưng lực lưỡ ngự trị, huyên náo xô đẩy những chiếc rương, hò hét lôi chúng qua cửa rồi chất thành đống, hoặc ném văng ra ngoài vỡ tan tành cho những vị thần khác đang chờ sẵn.

Và trong chốn địa ngục bằng hành lý ấy, Nanh Trắng bị chủ bỏ mặc. Ít nhất là nó nghĩ vậy, cho đến khi mũi nó đánh hơi được mùi chiếc túi vải bạt quen thuộc của chủ nằm lăn lóc bên cạnh, thế là nó lập tức nằm phục xuống canh chừng.

“Đến đúng lúc đấy,” vị thần của toa xe càu nhàu sau một tiếng đồng hồ, khi Weedon Scott xuất hiện trước cửa toa. “Con chó của anh không cho tôi đụng vào đồ của anh.”

Nanh Trắng bước ra khỏi toa xe. Nó kinh ngạc. Thành phố ác mộng đã biến mất. Toa xe đối với nó không hơn gì một căn phòng trong nhà, và khi nó bước vào, thành phố vẫn ở xung quanh nó. Trong khoảnh khắc, thành phố đã biến mất. Tiếng gầm của nó không còn vang dội vào tai nó nữa. Trước mặt nó là vùng quê tươi cười, ngập tràn ánh nắng, yên tĩnh đầy lười biếng. Nhưng nó không có nhiều thời gian để kinh ngạc trước sự biến đổi này. Nó chấp nhận điều đó như việc nó chấp nhận mọi hành động và biểu hiện không thể giải thích của các vị thần linh. Đó là cách của họ.

Một cỗ xe đang đợi sẵn. Một người đàn ông và một người phụ nữ bước tới chỗ chủ nhân. Cánh tay người phụ nữ giơ lên, vòng qua cổ chủ nhân – một hành động thù địch! Ngay lập tức, Weedon Scott giật mình thoát khỏi vòng tay đó và ôm chặt lấy Nanh Trắng, con vật đang gầm gừ điên cuồng trong cơn thịnh nộ.

“Không sao đâu mẹ,” Scott vừa nói vừa siết chặt Nanh Trắng và vỗ về nó. “Nó tưởng mẹ định làm hại con, nó không chịu nổi đâu. Không sao cả. Không sao cả. Nó sẽ học được thôi.”

“Và trong lúc đó, mẹ có thể được phép yêu con trai mình khi con chó của nó không có ở gần chăng,” bà cười, dù nụ cười ấy nhợt nhạt và đầy run rẩy vì khiếp sợ.

Bà đưa mắt nhìn Nanh Trắng – con vật đang gầm gừ dữ tợn, bộ lông dựng đứng cùng ánh mắt đầy hằn học.

“Nó phải học thôi, và nó sẽ học ngay, không thể chậm trễ,” Scott quả quyết.

Anh khẽ nói với Nanh Trắng bằng giọng êm dịu cho đến khi nó nguôi ngoai, rồi giọng nói bỗng chuyển sang sắt đá.

“Xuống, đồ tồi! Xuống ngay!”

Đó là một trong những mệnh lệnh chủ nhân đã dạy nó, và Nanh Trắng vâng lời, dù nằm xuống trong sự miễn cưỡng và bực tức.

“Giờ thì, mẹ ơi.”

Scott giang rộng vòng tay về phía người mẹ, nhưng mắt vẫn không rời Nanh Trắng.

“Xuống!” Anh quát lên lần nữa. “Xuống ngay!”

Nanh Trắng dựng đứng bộ lông trong im lặng, nửa khom người khi chuẩn bị đứng dậy, rồi lại nằm xuống và chứng kiến hành động thù địch lặp lại. Nhưng chẳng có điều gì nguy hiểm xảy ra, cũng như cái ôm từ vị thần lạ mặt mà nó vừa thấy kia chẳng mang lại hại gì. Sau đó, những chiếc túi quần áo được chất lên xe, những vị thần lạ cùng người chủ yêu quý bước theo, và Nanh Trắng cũng đi theo, lúc thì chạy phía sau trong cảnh giác, khi thì dựng lông cảnh cáo những con ngựa đang phi rằng nó đang ở đây để canh chừng, không cho phép bất kỳ mối nguy nào xảy đến với vị thần đang bị chúng kéo đi quá nhanh trên mặt đất.

Sau mười lăm phút, cỗ xe rẽ vào một cổng đá và lướt đi giữa hai hàng cây óc chó vòm tán đan vào nhau. Hai bên đường trải dài những thảm cỏ xanh mướt, thỉnh thoảng bị ngắt quãng bởi những cây sồi đồ sộ vươn cành khỏe khoắn. Ngay gần đó, tương phản với màu xanh non mơn mởn của cỏ được chăm bón kỹ lưỡng, hiện lên những cánh đồng lúa khô cháy nắng mang sắc nâu vàng; còn xa xa là dãy đồi phủ màu nâu vàng cùng những đồng cỏ cao nguyên. Từ đầu bãi cỏ, trên triền dốc thoai thoải đầu tiên nơi thung lũng bắt đầu, có thể nhìn thấp xuống ngôi nhà với hiên rộng và vô số cửa sổ.

Nanh Trắng không có nhiều dịp để quan sát hết mọi thứ. Vừa khi cỗ xe lăn bánh vào khu đất, nó đã bị một con chó chăn cừu xông tới tấn công – đôi mắt sáng quắc, mõm nhọn hoắt, tràn đầy vẻ phẫn nộ chính đáng. Con chó ấy đứng chắn ngay giữa Nanh Trắng và chủ nhân, như một bức tường ngăn cách. Nanh Trắng không hề gầm gừ cảnh cáo, nhưng bộ lông nó dựng đứng lên khi nó lao tới một cách lặng lẽ và chết chóc. Thế nhưng cú lao ấy chưa bao giờ được hoàn thành. Nó dừng phắt lại một cách vụng về, hai chân trước giương ra chống đỡ lực xông tới, gần như ngồi thụt xuống trên hai hông – bởi nó vô cùng muốn tránh va chạm với con chó mà nó đang tấn công. Đó là một con chó cái, và luật lệ của loài chó đã dựng lên một rào cản vô hình. Nếu tấn công nó, Nanh Trắng sẽ phải chà đạp lên bản năng tự nhiên của mình.

Nhưng với con chó chăn cừu thì khác. Là con cái, nó không có bản năng như vậy. Mặt khác, là một con chó chăn cừu, nỗi sợ hãi bản năng của nó đối với Vùng Hoang Dã, và đặc biệt là đối với sói, rất nhạy bén. Nanh Trắng đối với nó là một con sói, kẻ cướp bóc cha truyền con nối đã săn bầy cừu của nó từ khi những con cừu đầu tiên được chăn giữ bởi một tổ tiên nào đó rất xa xưa của nó. Và vì thế, khi nó từ bỏ cú lao tới và cố gắng tránh tiếp xúc, nó đã nhảy lên người nó. Nó gầm gừ theo bản năng khi cảm thấy răng nó cắm vào vai mình, nhưng ngoài ra không có ý định làm nó đau. Nó lùi lại, chân cứng đờ vì tự ý thức, và cố gắng đi vòng qua nó. Nó né tránh hết bên này sang bên khác, và cong người xoay trở, nhưng vô ích. Nó luôn luôn ở giữa nó và con đường mà nó muốn đi.

“Collie!” người đàn ông lạ trên xe gọi to.

Weedon Scott mỉm cười.

“Đừng lo, bố. Đó là bài học cần thiết. Nanh Trắng còn phải học nhiều điều, và bắt đầu ngay từ bây giờ cũng chẳng sao. Nó sẽ quen dần thôi.”

Xe tiếp tục lăn bánh, trong khi Collie vẫn kiên quyết chặn đường Nanh Trắng. Con chó xám cố vượt mặt đối thủ bằng cách rời khỏi lối đi chính, lao vòng qua thảm cỏ, nhưng Collie đã chạy theo vòng tròn nhỏ hơn bên trong và luôn kịp có mặt, đối đầu với nó bằng hàm răng trắng nhọn hoắt. Nanh Trắng đổi hướng, băng qua đường sang khoảng cỏ bên kia, thế nhưng một lần nữa, Collie lại sừng sững chắn ngang lối đi.

Chiếc xe đang đưa chủ nhân dần khuất xa. Nanh Trắng thoáng thấy bóng xe biến mất sau những hàng cây. Tình cảnh thật tuyệt vọng. Nó thử một đường vòng khác. Nó đuổi theo, phi nước đại. Và rồi, đột ngột, nó quay lại tấn công Collie. Đó là chiêu thức chiến đấu quen thuộc của nó. Vai sát vai, nó húc thẳng vào Collie. Nàng chó cái không chỉ bị quật ngã. Nàng đã chạy nhanh đến mức bị đẩy lăn lộn trên mặt đất, khi ngửa khi nghiêng, trong lúc cố gắng dừng lại, móng vuốt cào xới lớp sỏi và gầm lên đầy phẫn nộ cùng nỗi kiêu hãnh bị tổn thương.

Nanh Trắng không chần chừ. Lối đi đã thông suốt, và đó là tất cả điều nó mong muốn. Collie đuổi theo nó, tiếng sủa không ngớt. Giờ đây là cuộc rượt đuổi thẳng tắp, và khi nói đến tốc độ thực thụ, Nanh Trắng có thể dạy cho cô nàng nhiều bài học. Kẻ kia chạy điên cuồng, hỗn loạn, gồng hết sức lực, phô bày từng nỗ lực qua mỗi bước nhảy vọt: trong khi suốt thời gian ấy, Nanh Trắng lặng lẽ vượt lên một cách nhẹ nhàng, chẳng hao tốn chút sức lực nào, lướt đi như bóng ma trên mặt đất.

Khi nó rẽ qua góc nhà tiến về phía tiền sảnh có mái che, Nanh Trắng chợt thấy cỗ xe đỗ đó. Xe vừa dừng bánh, chủ nhân đang bước xuống. Đúng lúc ấy, khi vẫn đang phóng đi hết tốc lực, Nanh Trắng bỗng cảm nhận một mối nguy ập đến từ bên hông. Một con chó săn hươu hung hãn xông thẳng vào nó. Nanh Trắng vội xoay người đối đầu, nhưng tốc độ của nó quá nhanh, kẻ tấn công lại quá gần. Một cú húc mạnh vào sườn, cộng với lực lao tới kinh hoàng và yếu tố bất ngờ, khiến Nanh Trắng bị bật tung khỏi mặt đất, lộn nhào mấy vòng. Nó vùng dậy khỏi đống hỗn độn trong tư thế sẵn sàng chiến đấu – lông dựng ngược, tai cụp sát vào đầu, môi nhếch lộ hàm răng, mũi nhăn lại đầy đe dọa, những chiếc răng nanh chạm vào nhau lách cách khi chúng chỉ cách cổ họng mềm mại của con chó săn một khoảng cách mong manh.

Chủ nhân đang chạy tới, nhưng còn cách đó khá xa; chính Collie mới là người đã cứu mạng con chó săn. Ngay trước khi Nanh Trắng kịp lao vào tung đòn chí tử, và trong khoảnh khắc nó vừa nhún chân chuẩn bị phóng tới, Collie đã xông vào. Nàng bị bỏ lại phía sau, chạy nhanh hơn, chưa kể đến việc bị quật ngã không thương tiếc trên mặt đất đầy sỏi đá, và cú đánh của nàng tựa như một cơn lốc – chất chứa niềm kiêu hãnh bị tổn thương, nỗi phẫn nộ chính đáng cùng bản năng căm ghét Kẻ xâm lăng từ chốn Vùng Hoang Dã dã kia. Collie lao thẳng vào Nanh Trắng theo góc vuông ngay lúc con sói này bật nhảy, khiến nó một lần nữa bị hất tung khỏi chân và lăn đi mấy vòng.

Ngay lúc đó, chủ nhân xuất hiện, một tay giữ chặt Nanh Trắng, trong khi người cha gọi đàn chó trở lại.

“Con phải nói, đây quả là một màn chào đón nồng nhiệt dành cho một con sói cô độc đáng thương từ vùng Bắc Cực,” chủ nhân nói, trong khi Nanh Trắng dần dịu đi dưới những cái vuốt ve ân cần của anh. “Cả đời nó chỉ bị quật ngã một lần, thế mà ở đây, trong vòng ba mươi giây, nó đã bị lăn lộn tới hai lần rồi.”

Cỗ xe đã rời đi, và những vị thần kỳ lạ khác từ trong nhà bước ra. Một số đứng cách xa với vẻ kính cẩn, nhưng có hai người phụ nữ trong số đó đã có hành động thù địch khi vòng tay ôm lấy cổ chủ nhân. Dần dần, Nanh Trắng bắt đầu chấp nhận cử chỉ này. Chẳng có điều gì nguy hiểm xảy ra, trong khi những âm thanh các vị thần phát ra rõ ràng không mang ý đe dọa. Những vị thần này cũng muốn lại gần Nanh Trắng, nhưng nó gầm gừ cảnh báo họ phải tránh xa, và chủ nhân cũng dùng lời nói để ngăn cản họ. Những lúc như thế, Nanh Trắng nép sát vào chân chủ nhân và được an ủi bằng những cái vỗ nhẹ lên đầu.

Còn con chó săn, nghe theo lệnh “Dick! Nằm xuống, ngay!”, đã bước lên bậc thềm và nằm phục xuống một góc hiên, vẫn không ngừng gầm gừ, đôi mắt đen tối vẫn dán chặt vào kẻ xâm nhập. Collie được một trong những nữ thần ôm vào lòng, hai tay vòng qua cổ nó, vuốt ve âu yếm; nhưng Collie vô cùng bối rối và lo lắng, rên rỉ không yên, bồn chồn khó chịu trước sự hiện diện được chấp thuận của con sói này, trong lòng tin chắc rằng các vị thần đang phạm phải sai lầm nghiêm trọng.

Tất cả các thần linh bắt đầu bước lên cầu thang để vào nhà. Nanh Trắng bám sát theo gót chủ nhân. Dick, đứng trên hiên nhà, gầm gừ dữ dội, còn Nanh Trắng, đang đứng trên bậc thang, cũng dựng lông và gầm gừ đáp trả.

“Hay là đưa Collie vào trong nhà rồi để chúng đánh nhau một trận cho xong,” cha của Scott đề xuất. “Sau trận đó chắc chúng sẽ thân nhau ngay.”

“Thế thì Nanh Trắng, để chứng tỏ tình bạn, sẽ phải là kẻ đeo băng tang chính trong đám tang của Dick mất,” chủ nhân cười đáp.

Ông Scott già nhìn một cách hoài nghi, trước tiên là Nanh Trắng, rồi đến Dick, và cuối cùng là con trai mình.

“Con muốn nói là…?”

Weedon gật đầu. “Con chỉ muốn nói thế thôi. Bố sẽ có một con Dick chết trong vòng một phút – tối đa hai phút.”

Anh quay sang Nanh Trắng. “Đi thôi, sói con. Chính mi phải vào trong nhà thôi.”

Nanh Trắng bước chân cứng đờ lên bậc thang và đi ngang hiên, đuôi dựng thẳng đứng, giữ mắt nhìn Dick để đề phòng bị tấn công từ bên sườn, và đồng thời chuẩn bị cho bất cứ sự đáng sợ nào của điều chưa biết có thể lao ra tấn công nó từ bên trong ngôi nhà. Nhưng không có gì đáng sợ lao ra, và khi nó đã vào bên trong, nó cẩn thận dò xét xung quanh, nhìn ngó và thấy không có gì. Sau đó nó nằm xuống với tiếng gầm gừ mãn nguyện dưới chân chủ nhân, quan sát mọi việc diễn ra, luôn sẵn sàng đứng dậy và chiến đấu giành sự sống với những nỗi kinh hoàng mà nó cảm thấy chắc chắn đang ẩn nấp dưới mái nhà.

Bản quyền

Nanh Trắng Copyright © by khosachviet.com. All Rights Reserved.