"

PHẦN III

Chương IV. Dấu Vết Của Các Vị Thần

Khi mùa thu đến, ngày ngắn dần và không khí trở nên lạnh hơn, Nanh Trắng đã có được sự tự do. Vài ngày trước đó, cả ngôi làng rộn lên trong sự hỗn loạn. Khu trại mùa hè đang được tháo dỡ, và cả bộ tộc, cùng mọi người, mọi thứ, đều chuẩn bị cho cuộc đi săn mùa thu. Nanh Trắng quan sát tất cả với ánh mắt háo hức, và khi những chiếc lều bắt đầu được hạ xuống, những chiếc thuyền chất đầy đồ đạc dọc bờ sông, nó đã hiểu ra. Những con thuyền bắt đầu xuôi dòng, và một số đã biến mất theo dòng nước chảy.

Nó cố ý quyết định ở lại. Nó chờ đợi cơ hội để lén lút rời khỏi trại và lẩn vào rừng. Tại đây, bên dòng suối đang chảy, nơi lớp băng bắt đầu hình thành, nó xóa sạch dấu vết của mình. Sau đó, nó luồn sâu vào những bụi cây rậm rạp và nằm im chờ đợi. Thời gian trôi qua, nó thiếp đi trong giấc ngủ chập chờn suốt nhiều giờ liền. Rồi nó bừng tỉnh bởi tiếng Grey Beaver gọi tên nó. Có cả những giọng nói khác nữa. Nanh Trắng có thể nghe thấy tiếng vợ Grey Beaver cùng tham gia cuộc tìm kiếm, và cả Mit-sah, con trai của Grey Beaver.

Nanh Trắng run rẩy vì sợ hãi, dù lòng thôi thúc trốn khỏi nơi ẩn náu, nó vẫn gắng kìm nén. Một lát sau, tiếng người nhỏ dần rồi tắt hẳn, nó mới rón rén bước ra, hưởng thụ thành quả của mình. Hoàng hôn buông xuống, trong khoảnh khắc ngắn ngủi, nó tung tăng giữa những gốc cây, hân hoan trong tự do. Rồi bỗng nhiên, nó nhận ra nỗi cô đơn đang bủa vây. Ngồi thụp xuống, nó lắng nghe sự tĩnh lặng của rừng già, lòng dấy lên bất an. Sự vắng lặng không một tiếng động, không một bóng người bỗng trở nên đáng sợ. Nó cảm nhận được mối nguy đang rình rập, vô hình và khôn lường. Những thân cây sừng sững trong bóng tối, những khoảng tối mịt mù có thể ẩn chứa hiểm nguy khiến nó giương mắt cảnh giác.

Rồi trời trở lạnh. Ở đây chẳng có bóng dáng ấm áp của túp lều nào để nép vào. Cái lạnh buốt giá thấu tận chân, và nó cứ liên tục nhấc chân trước này rồi lại đổi sang chân kia. Nó cuộn cái đuôi rậm rạp của mình lại để che phủ đôi chân, và ngay lúc ấy, một hình ảnh hiện lên trong tâm trí nó. Chẳng có gì lạ lẫm về hình ảnh ấy. Trước mắt nó hiện ra cả một chuỗi ký ức sống động. Nó lại thấy trại, những mái lều, và ngọn lửa bập bùng. Nó nghe rõ tiếng đàn bà the thé, giọng đàn ông trầm đục, cùng tiếng gầm gừ của lũ chó. Bụng nó đói cồn cào, và nó nhớ như in những miếng thịt, miếng cá người ta từng ném cho nó. Ở nơi này, chẳng có thịt, chẳng có gì ngoài sự tĩnh lặng đầy đe dọa và chẳng thể nào ăn được.

Nó đã trở nên yếu mềm vì sự ràng buộc. Sự vô trách nhiệm đã khiến nó suy nhược. Nó đã quên mất cách tự chăm lo cho chính mình. Màn đêm bao phủ lấy nó. Những giác quan vốn quen thuộc với sự ồn ào, nhộn nhịp của khu trại, quen với những kích thích liên tục của hình ảnh và âm thanh, giờ đây trở nên trống rỗng. Không có việc gì để làm, không có gì để nhìn hay nghe. Chúng cố gắng bắt lấy bất kỳ sự gián đoạn nào trong sự im lặng và bất động của tự nhiên. Chúng khiếp sợ trước sự tĩnh lặng và cảm giác về một điều gì đó kinh khủng sắp xảy ra.

Nó giật mình kinh hãi. Một thứ gì đó khổng lồ và vô hình đang lao qua tầm nhìn của nó. Đó là bóng cây do mặt trăng đổ xuống, từ khuôn mặt của mặt trăng những đám mây đã bị quét sạch. Được trấn an, nó khẽ rên rỉ; rồi nó dằn xuống tiếng rên rỉ vì sợ rằng nó có thể thu hút sự chú ý của những nguy hiểm đang rình rập.

Một cái cây, co lại trong cái lạnh của đêm, phát ra tiếng động lớn. Nó ngay ở phía trên nó. Nó kêu lên vì sợ hãi. Một cơn hoảng loạn ập đến, và nó chạy như điên về phía làng. Nó biết một khao khát mãnh liệt về sự bảo vệ và đồng hành của con người. Trong lỗ mũi của nó là mùi khói trại. Trong tai nó, những âm thanh và tiếng kêu của trại đang vang lên dữ dội. Nó ra khỏi rừng và vào khoảng trống dưới ánh trăng, nơi không có bóng tối hay bóng râm. Nhưng không có ngôi làng nào chào đón mắt nó. Nó đã quên. Ngôi làng đã biến đi mất.

Cuộc chạy trốn điên cuồng của nó bỗng chốc dừng lại. Không còn nơi nào để chạy. Nó lầm lũi bước qua trại hoang vắng, hít ngửi những đống rác và mảnh vải rách nát bị các vị thần vứt bỏ. Nó sẽ vui sướng biết bao nếu có hòn đá bay vèo qua đầu do một người đàn bà giận dữ ném, sẽ hạnh phúc biết chừng nào nếu bàn tay Grey Beaver giáng xuống nó trong cơn thịnh nộ; và nó thậm chí còn sẵn sàng đón chào Lip-lip cùng lũ chó hèn nhát, gầm gừ kia với niềm hân hoan.

Nó tìm đến nơi chiếc lều của Grey Beaver từng dựng lên. Giữa khoảng đất trống mà nó đã chiếm giữ, nó ngồi thụp xuống. Nó ngẩng mõm hướng về vầng trăng. Cổ họng nó thắt lại, mõm há rộng, và từ sâu thẳm trái tim tan nát, từ nỗi cô đơn cùng cực, nỗi sợ hãi tột cùng, nỗi đau xót vì Kiche, tất cả những u sầu và bất hạnh trong quá khứ lẫn nỗi lo âu về những khổ đau và hiểm nguy đang chờ phía trước – tất cả trào dâng thành một tiếng hú. Đó là tiếng hú trường thiên của loài sói, trọn vẹn và thê lương, tiếng hú đầu đời nó cất lên.

Ánh sáng ban ngày xua tan nỗi sợ hãi nhưng lại khiến nó càng thêm cô độc. Mặt đất trống trải, vốn chỉ mới đây thôi còn đông đúc, giờ đẩy nỗi cô đơn của nó lên tột cùng. Nó chẳng mất nhiều thời gian để quyết định. Nó lao vào rừng, men theo dòng sông xuôi dòng. Suốt cả ngày, nó chạy. Không nghỉ ngơi. Dường như nó được sinh ra để chạy mãi không ngừng. Thân thể rắn như thép của nó chẳng biết mệt mỏi là gì. Và ngay cả khi sự mỏi mệt ập đến, di sản sức bền trong huyết quản đã tiếp thêm sinh lực, giúp nó tiếp tục gồng mình lê bước, thúc giục thân xác rã rời tiến về phía trước.

Nơi dòng sông uốn lượn sát vào những vách đá dựng đứng, nó leo lên những ngọn núi cao phía sau. Những con sông nhánh và suối đổ vào dòng chính, nó phải lội qua hoặc bơi vượt. Thường xuyên nó bước đi trên lớp băng mỏng đang bắt đầu hình thành, và không ít lần nó bị sụp xuống, phải vật lộn để thoát khỏi dòng nước lạnh buốt. Lúc nào nó cũng cảnh giác tìm kiếm dấu chân của những vị thần – nơi có thể rời khỏi dòng sông để tiến sâu hơn vào đất liền.

Nanh Trắng thông minh hơn những con chó cùng loài; nhưng tầm hiểu biết của nó vẫn chưa đủ để nghĩ tới bờ bên kia sông Mackenzie. Nếu dấu chân những vị thần lại dẫn sang bờ sông ấy thì sao? Nó chưa từng nghĩ tới điều đó. Về sau, khi đã lang thang nhiều hơn, già dặn hơn, thông thái hơn và quen thuộc hơn với những lối mòn cùng dòng sông, có lẽ nó mới hình dung và lĩnh hội được khả năng ấy. Nhưng sự thông tuệ đó vẫn còn ở phía trước. Lúc này, nó chỉ chạy trong mù quáng, chỉ biết tính toán trong phạm vi bờ sông Mackenzie của riêng mình.

Suốt đêm ấy, nó cứ thế chạy, vấp váp trong bóng tối vào những chướng ngại và tai nạn làm chậm bước nhưng không thể dập tắt ý chí. Đến trưa ngày thứ hai, ba mươi giờ liên tục ròng rã đã khiến sức lực thép của nó dần kiệt quệ. Chỉ nhờ sự bền bỉ của tinh thần mà nó còn bước tiếp. Bốn mươi giờ không có gì vào bụng khiến nó mỏi mòn vì đói khát. Những lần ngâm mình trong nước đá buốt giá cũng đã bào mòn sức lực. Bộ lông vốn óng mượt giờ sũng nước. Những miếng đệm chân rộng bầm dập, rỉ máu. Nó bắt đầu khập khiễng, và mỗi bước đi càng trở nên nặng nề hơn. Tệ hơn nữa, bầu trời âm u phủ kín, tuyết bắt đầu rơi – thứ tuyết ẩm ướt, dính nhớp, tan chảy dưới chân, che mờ cảnh vật phía trước, phủ lấp những gồ ghề trên mặt đất khiến mỗi bước chân của nó thêm đau đớn, khó nhọc.

Grey Beaver vốn định dựng trại qua đêm ở bờ bên kia sông Mackenzie, bởi đó là hướng săn bắn của ông. Nhưng ngay trước khi màn đêm buông xuống, một con nai sừng tấm từ từ xuống bờ gần hơn để uống nước đã lọt vào tầm mắt của Kloo-kooch, vợ Grey Beaver. Giá như con nai sừng tấm ấy không xuống uống nước, giá như Mit-sah không bị lạc hướng vì lớp tuyết dày, giá như Kloo-kooch không trông thấy nó, và nhất là giá như Grey Beaver không bắn hạ con vật bằng một phát súng may mắn từ khẩu súng trường của mình, thì mọi chuyện sau đó hẳn đã khác. Grey Beaver đã không đóng trại bên bờ sông Mackenzie, và Nanh Trắng sẽ băng qua rồi đi tiếp, hoặc chết dọc đường, hoặc tìm được lối đến với đàn anh em hoang dã của mình để trở thành một trong số chúng – một con sói thực thụ suốt đời.

Đêm buông xuống. Tuyết rơi ngày càng dày hơn, và Nanh Trắng, vừa rên rỉ khẽ khi vấp ngã và đi khập khiễng, bỗng phát hiện một dấu chân mới in trên tuyết. Dấu vết còn mới đến mức nó lập tức nhận ra ý nghĩa của nó. Phát ra tiếng kêu ư ử đầy phấn khích, nó quay đầu từ bờ sông đi vào giữa những tán cây. Tiếng ồn từ doanh trại vọng đến tai nó. Nó nhìn thấy ánh lửa bập bùng, Kloo-kooch đang bận rộn nấu nướng, còn Grey Beaver thì ngồi xổm nhai ngấu nghiến một miếng mỡ sống. Trong trại có thịt tươi!

Nanh Trắng chờ đợi một trận đòn. Nó cúi đầu xuống và lông dựng lên một chút khi nghĩ đến điều đó. Rồi nó lại bước tới. Nó sợ hãi và chẳng mong muốn trận đòn mà nó biết chắc đang chờ mình. Nhưng hơn thế, nó hiểu rằng hơi ấm của ngọn lửa sẽ thuộc về nó, sự che chở của những vị thần, cùng sự hiện diện của bầy chó – dẫu đó là sự hiện diện của kẻ thù, nhưng ít ra cũng là bạn đồng hành, thỏa mãn nỗi khát khao được hòa nhập trong nó.

Nó khom mình, bò vào vòng ánh lửa. Grey Beaver trông thấy, ngừng nhai miếng mỡ. Nanh Trắng lê từng bước nặng nề, thân hình khúm núm trong tư thế quy phục tuyệt đối. Nó tiến từng tấc về phía Grey Beaver, mỗi bước đi càng trở nên chậm chạp và đau đớn hơn. Cuối cùng, nó nằm rạp dưới chân người chủ mà giờ đây nó tự nguyện hiến dâng cả thể xác lẫn tâm hồn. Bằng lựa chọn của chính mình, nó đã đến bên bếp lửa loài người và chấp nhận sự thống trị của họ.

Nanh Trắng run rẩy chờ đợi những trận đòn. Một bàn tay chuyển động phía trên đầu nó. Theo phản xạ, nó co rúm lại trước cú đánh được dự đoán trước. Nhưng cú đánh không giáng xuống. Ngước mắt nhìn lên, nó thấy Grey Beaver đang bẻ đôi miếng mỡ! Grey Beaver đưa cho nó một nửa! Cẩn trọng và đầy nghi ngại, nó ngửi miếng mỡ trước khi bắt đầu ăn. Grey Beaver truyền lệnh đem thịt đến cho nó, và che chở nó khỏi lũ chó khác trong lúc ăn.

Sau đó, tràn ngập lòng biết ơn và thỏa mãn, Nanh Trắng nằm dưới chân Grey Beaver, mắt lim dim nhìn ngọn lửa sưởi ấm, đầu gà gật chìm vào giấc ngủ. Trong tâm trí nó lúc này là niềm an ủi khi biết rằng ngày mai nó sẽ không còn phải lang thang đơn độc giữa những cánh rừng hoang dã nữa, mà được ở lại doanh trại của loài người – những vị thần mà nó đã tự nguyện quy thuận và giờ đây hoàn toàn lệ thuộc.

Bản quyền

Nanh Trắng Copyright © by khosachviet.com. All Rights Reserved.