"

NHỮNG CUỘC PHIÊU LƯU CỦA SINBAD

CHUYẾN ĐI THỨ BẢY VÀ CŨNG LÀ CUỐI CÙNG

[Hình minh họa]

Một hôm, Vua Haroun Alrashid truyền gọi tôi vào cung và ra lệnh phải mang lễ vật sang dâng lên Vua Serindib. Tôi đánh bạo thưa rằng mình đã cao tuổi, nhưng ngài nhất quyết không đổi ý. Tôi đành vâng mệnh đến Serindib, xin được triều kiến đức vua. Tôi được nghênh tiếp trọng thể vào cung điện, rồi kính cẩn dâng thư và phẩm vật của quốc vương lên ngài. Những tác phẩm nghệ thuật tinh xảo và vô giá ấy khiến nhà vua vui mừng khôn xiết. Ngài tỏ ra hài lòng và dành lời khen ngợi cho công lao của tôi.

Khi giã biệt, đức vua ban tặng tôi vô số châu báu quý giá; thế nhưng thuyền vừa ra khơi chưa bao lâu thì bọn cướp biển ập đến tấn công. Chúng cướp sạch tàu thuyền rồi bắt chúng tôi làm nô lệ. Tôi bị bán cho một thương nhân. Khi chủ nhân biết được tài bắn cung điêu luyện của tôi, ông ta cho tôi cưỡi voi rồi dẫn vào một khu rừng rậm mênh mông trong vùng. Người ra lệnh cho tôi trèo lên ngọn cây cao, canh chừng ở đó cho đến khi thấy đàn voi đi ngang. Tôi phải bắn hạ chúng, nếu có con nào ngã xuống thì phải lập tức trở về thành báo tin cho thương gia. Dặn dò xong xuôi, ông ta đưa cho tôi một túi lương thực rồi quay đi.

Sáng thứ hai, tôi nhìn thấy vô số voi. Tôi bắn trúng một con, đàn voi còn lại bỏ chạy tán loạn. Tôi trở về thành phố báo tin cho chủ nhân, ông ấy khen ngợi tôi hết lời. Chúng tôi cùng nhau trở lại khu rừng, đào một hố sâu chôn con voi đó để chờ nó phân hủy hoàn toàn, chỉ còn lại bộ ngà quý giá. Công việc này kéo dài suốt gần hai tháng, hầu như ngày nào tôi cũng hạ gục được một con voi.

Rồi một buổi sáng, cả đàn voi ập đến bao vây cái cây tôi đang trú ẩn, chúng gầm rú dữ dội khiến không khí rung chuyển. Một con voi to lớn dùng vòi cuốn chặt thân cây, bật gốc nó lên dễ dàng. Tôi bị hất văng theo nhánh cây đổ ập; con vật dùng vòi nâng tôi lên, đặt tôi ngồi vững trên lưng nó, rồi dẫn đầu cả đàn đưa tôi đến một nơi xa lạ. Tại đó, nó nhẹ nhàng đặt tôi xuống mặt đất, sau đó cả đàn lặng lẽ rời đi. Tôi nhận ra mình đang đứng trên một ngọn đồi rộng lớn, ngập tràn xương trắng và ngà voi, lập tức hiểu ra đây chính là nghĩa địa thiêng liêng của loài voi.

Tôi lại trở về được thành phố; ông chủ tưởng tôi đã chết mất rồi, vì ông thấy cây cối bị nhổ bật và tìm thấy cung tên của tôi. Tôi kể lại hết mọi chuyện cho ông nghe, rồi dẫn ông tới ngọn đồi. Chúng tôi chất đầy ngà voi lên con voi mà chúng tôi đã cưỡi tới đó, và cứ thế thu được nhiều ngà hơn cả một người có thể kiếm được trong suốt cuộc đời. Ông thương gia bảo với tôi rằng không chỉ riêng ông mà cả thành phố đều mang ơn tôi, và tôi nên trở về quê nhà với đủ của cải để sống thật sung sướng. Ông chủ chất đầy ngà voi lên một chiếc thuyền, và những thương gia khác cũng tặng tôi rất nhiều món quà quý giá.

Tôi tới Balsora và dỡ những chiếc ngà voi xuống, thấy chúng còn quý giá hơn cả điều tôi từng nghĩ. Tôi lên đường cùng những đoàn thương nhân để đi theo đường bộ, cuối cùng cũng trở về được Bagdad. Ở nơi ấy, tôi tới gặp Nhà Vua và thuật lại hành trình của mình. Ngài kinh ngạc tới mức ra lệnh chép câu chuyện phiêu lưu cùng đàn voi của tôi bằng mực vàng, rồi cất giữ cẩn thận trong kho báu của triều đình.

Bản quyền

Những Câu Chuyện Cổ Tích Được Yêu Thích Copyright © 2025 by khosachviet.com. All Rights Reserved.