"

NHỮNG CUỘC PHIÊU LƯU CỦA SINBAD

CHUYẾN ĐI BIỂN THỨ TƯ CỦA TÔI

[Hình minh họa]

Tôi khao khát được nhìn ngắm những vùng đất mới đến mức chẳng còn thấy vui vẻ gì khi ở nhà nữa. Thế là tôi thu xếp mọi thứ và lên đường đến Persia. Tôi mua rất nhiều hàng hóa, chất đầy lên tàu rồi lại ra khơi. Con tàu đâm phải đá ngầm, toàn bộ hàng hóa đều chìm xuống biển. Tôi cùng một vài người nữa bị sóng cuốn vào một hòn đảo hoang. Tại đây, chúng tôi bị những người da đen bản địa vây quanh và dẫn về những túp lều của họ. Những người hoang dã ấy đưa cho chúng tôi vài loại thảo mộc. Các bạn đồng hành vì quá đói đã vội vàng ăn ngay. Còn tôi, nỗi buồn khiến tôi chẳng thiết ăn uống gì. Chỉ một lúc sau, tôi nhận ra những loại cây cỏ kia đã khiến các bạn tôi rơi vào trạng thái mê man. Tiếp đó, họ mang đến cho chúng tôi cơm trộn dầu dừa. Những người bạn của tôi ăn một cách tham lam và cơ thể họ dần trở nên béo mập. Những người bạn tội nghiệp của tôi lần lượt bị giết thịt, bởi họ đã trở thành những món ăn hấp dẫn trong mắt lũ người ăn thịt người. Còn tôi, vì quá gầy gò nên họ cho rằng tôi chẳng đủ ngon lành để thưởng thức. Họ giao tôi cho một cụ già trông nom. Tôi tìm cách chạy trốn khỏi cụ già ấy, rồi cẩn thận đi ngược lại hướng những người hoang dã đã đi, không dám dừng chân cho đến khi màn đêm buông xuống. Sau bảy ngày đêm, tôi đã ra đến bờ biển và bắt gặp một nhóm người da trắng đang thu hoạch hạt tiêu. Họ dùng tiếng Ả Rập hỏi tôi là ai, từ đâu tới. Tôi kể lại cho họ nghe về vụ đắm tàu và hành trình trốn chạy của mình. Họ đối xử rất tử tế với tôi và dẫn tôi đến yết kiến Quốc Vương của họ. Nhà vua đã tiếp đãi tôi vô cùng trọng thị và hào phóng.

Trong thời gian ở đó, tôi nhận thấy khi Vua và các quý tộc đi săn, họ cưỡi ngựa mà không dùng dây cương hay yên ngựa. Với sự giúp đỡ của vài người thợ, tôi làm một bộ dây cương và yên ngựa. Tôi đặt chúng lên một con ngựa của Vua, rồi dâng con vật đã được trang bị như vậy lên Đức Vua. Ngài vui mừng đến nỗi lập tức leo lên ngựa và cưỡi đi khắp nơi gần như cả ngày. Tất cả các quan chức triều đình và giới quý tộc đều nhờ tôi làm yên ngựa và dây cương cho họ. Họ tặng tôi những món quà tuyệt vời đến nỗi tôi nhanh chóng trở nên rất giàu có. Cuối cùng, Vua yêu cầu tôi kết hôn và trở thành một người dân của vương quốc ngài. Vì nhiều lý do khác nhau, tôi không thể từ chối. Thế là ngài gả cho tôi một trong những phụ nữ trong triều đình, cô ấy trẻ, giàu có, xinh đẹp và đức hạnh. Chúng tôi sống rất hòa thuận trong một cung điện thuộc về vợ tôi.

Tôi đã kết bạn với một người đàn ông rất tốt bụng sống ở nơi này. Một ngày nọ, nghe tin vợ anh ấy vừa qua đời, tôi đến chia buồn với anh ấy về tai họa bất ngờ này. Chỉ có hai chúng tôi, và anh ấy dường như đang rất đau khổ. Sau khi tôi nói chuyện với anh ấy một lúc về việc đau buồn quá mức là vô ích, anh ấy nói với tôi rằng có một luật lệ đã được thiết lập là người chồng còn sống phải được chôn cùng người vợ đã mất, và trong vòng một giờ anh ấy phải tuân theo. Tôi rùng mình trước phong tục kinh khủng đó. Trong một thời gian ngắn, người phụ nữ được mặc bộ quần áo và trang sức đắt tiền nhất, rồi đặt vào một chiếc quan tài mở nắp. Sau đó, đám rước bắt đầu, người chồng đi theo sau thi thể. Họ leo lên đỉnh một ngọn núi rất cao, và một tảng đá lớn được di chuyển ra, tảng đá này che miệng một cái hố sâu. Thi thể được thả xuống, và người chồng, sau khi chào tạm biệt bạn bè, được đặt vào một chiếc quan tài mở nắp khác, cùng với một bình nước và bảy ổ bánh mì nhỏ, rồi anh ấy cũng được thả xuống. Tảng đá được đặt lại chỗ cũ và tất cả họ quay về.

Nỗi kinh hoàng ấy vẫn còn in hằn trong tâm trí tôi thì vợ tôi lâm bệnh rồi qua đời. Nhà vua cùng toàn thể triều thần, vì nể trọng tôi, lập tức sắp xếp một nghi thức tương tự dành cho tôi. Tôi cố kìm nén nỗi tuyệt vọng cho đến khi chúng tôi lên tới đỉnh núi, lúc ấy tôi quỳ dưới chân nhà vua và khẩn thiết cầu xin ngài tha mạng cho tôi. Mọi lời nói của tôi đều trở nên vô ích, và sau khi thi thể vợ tôi được thả xuống, tôi cũng bị đặt vào cái hố sâu thẳm đó, mọi người hoàn toàn thờ ơ trước những tiếng kêu gào và than khóc của tôi. Tôi khiến hang động vang vọng những lời than vãn tuyệt vọng nhưng vô ích của chính mình.

Tôi đã sống qua vài ngày nhờ vào bánh mì và nước được đặt trong quan tài của mình, nhưng rồi nguồn thức ăn ấy cũng cạn kiệt. Sau đó, tôi lê bước đến một góc khuất trong hang động tối tăm đáng sợ này và nằm vật ra chờ đợi cái chết đến. Đang lúc khát khao tử thần tới nhanh để chấm dứt mọi đau khổ, bỗng tôi nghe thấy tiếng động như có ai đó đang di chuyển và thở gấp gáp. Tôi giật mình đứng bật dậy, ngay lập tức thứ đó thở càng hổn hển hơn rồi vội vã bỏ chạy. Tôi đuổi theo nó, đôi lúc nó dường như dừng lại, nhưng khi tôi tới gần thì nó lại tiếp tục đi trước. Tôi cứ kiên trì đuổi theo mãi cho tới khi cuối cùng trông thấy một ánh sáng mờ ảo tựa như ngôi sao xa. Điều này càng thôi thúc tôi tiến lên, cho đến lúc tôi phát hiện ra một lỗ hổng đủ rộng để chui qua. Tôi bò qua khe hở ấy và nhận ra mình đang đứng trên bờ biển. Tôi khám phá ra rằng con vật kia chính là một quái vật biển, thường chui vào hang qua lỗ đó để ăn xác chết.

Sau khi dùng một ít hải sản, tôi trở về hang động, nơi tôi thu thập tất cả trang sức có thể tìm thấy trong bóng tối. Tôi mang chúng ra bờ biển, dùng những sợi dây vốn dùng để hạ quan tài buộc chúng thành những gói hàng gọn gàng. Tôi đặt chúng trên bãi cát, kiên nhẫn chờ đợi cho đến khi có con tàu nào đi ngang. Hai ngày sau, một chiếc thuyền rời bến cảng và đi dọc theo bờ biển ấy. Tôi ra hiệu, và họ cử thuyền nhỏ đưa tôi lên boong. Tôi buộc phải khai mình là nạn nhân đắm tàu; bởi nếu họ biết được sự thật, tôi chắc chắn sẽ bị đưa trở lại do thuyền trưởng chính là người bản địa của vương quốc này. Chúng tôi ghé qua vài hòn đảo, rồi cập bến Kela. Tại đây, tôi tìm thấy một con tàu sẵn sàng nhổ neo đi Balsora; sau khi tặng thuyền trưởng – người đã đưa tôi tới Kela – một phần trang sức, tôi tiếp tục hành trình và cuối cùng đặt chân tới Bagdad.

[Hình minh họa]

Bản quyền

Những Câu Chuyện Cổ Tích Được Yêu Thích Copyright © 2025 by khosachviet.com. All Rights Reserved.