97 ĐẠI BÀNG VÀ BỌ HUNG
Một lần, Bọ Hung khẩn khoản xin Đại Bàng tha mạng cho chú Thỏ đã chạy đến nương nhờ mình. Nhưng Đại Bàng chẳng thèm nghe, nó xoạc đôi cánh rộng đập mạnh, hất văng Bọ Hung đi xa.
Phẫn nộ vì bị khinh rẻ, Bọ Hung liền bay thẳng đến tổ Đại Bàng, lăn hết trứng xuống đất, chẳng chừa một quả nào. Đại Bàng đau lòng và giận dữ tột cùng, nhưng không thể nào biết được kẻ ác là ai.
Năm sau, Đại Bàng chọn vách đá hiểm trở làm tổ, tưởng đã an toàn. Nào ngờ Bọ Hung vẫn tìm tới, lại tiếp tục phá tan hết trứng.
Bất lực, Đại Bàng đành cầu cứu thần Jupiter vĩ đại, xin được đặt trứng vào lòng thần để chúng được bảo vệ. Nhưng Bọ Hung bay vù vù quanh đầu thần, buộc thần phải đứng dậy đuổi đánh – thế là trứng lại lăn khỏi lòng thần.
Lúc này, Bọ Hung mới thuật lại đầu đuôi sự việc. Thần Jupiter nghe xong, nhận thấy hành động của Bọ Hung cũng có lý. Từ đó, người ta kể rằng cứ mỗi mùa xuân, khi Đại Bàng ấp trứng trong tổ thì Bọ Hung lại chìm vào giấc ngủ dưới mặt đất – đúng như lệnh thần Jupiter đã ban.
Dù yếu thế đến đâu, kẻ bị hại vẫn có cách đòi lại công bằng.