32 KIẾN VÀ CHÂU CHẤU
Vào một ngày cuối thu ấm áp, đàn Kiến đang hối hả phơi những hạt lúa chúng đã chăm chỉ tích trữ suốt mùa hè dưới ánh nắng vàng. Bỗng nhiên, một chú Châu Chấu gầy gò, đói lả, ôm chiếc vĩ cầm dưới cánh tay, lê bước đến và ngập ngừng xin chút thức ăn.
“Gì cơ?!” đàn Kiến đồng thanh thốt lên đầy kinh ngạc, “Chú không dự trữ gì cho mùa đông sao? Thế suốt mùa hè vừa rồi chú đã làm gì?”
“Tôi chẳng có thời gian để dành dụm,” Châu Chấu than thở; “Tôi mải mê gảy đàn, đến khi chợt nhận ra thì mùa hè đã trôi qua mất rồi.”
Đàn Kiến khẽ nhún vai, ánh mắt đầy coi thường.
“Gảy đàn ư?” chúng hỏi lại. “Được lắm, giờ thì chú cứ múa đi!” Rồi chúng quay đi, tiếp tục cần mẫn với đống lúa của mình.
Làm việc có giờ, vui chơi có lúc.