2 RÙA VÀ VỊT
Ai cũng biết Rùa luôn mang ngôi nhà của mình trên lưng. Dù có cố gắng đến đâu, cậu ấy cũng không thể rời xa ngôi nhà ấy. Người ta kể rằng, thần Jupiter đã trừng phạt Rùa như thế vì cậu quá lười biếng, chỉ thích khư khư ở nhà, đến nỗi từ chối cả lời mời đặc biệt dự đám cưới của thần.
Nhiều năm sau, Rùa bắt đầu hối hận. Khi nhìn những chú chim bay lượn tự do, hay Thỏ, Sóc cùng bao loài vật khác chạy nhảy khắp nơi, luôn háo hức khám phá thế giới, Rùa cảm thấy bứt rứt và bất mãn. Cậu cũng muốn được ngắm nhìn cuộc sống bên ngoài. Nhưng ngôi nhà nặng nề trên lưng cùng đôi chân ngắn ngủn khiến cậu chẳng thể đi xa.
Một hôm, Rùa gặp hai chú Vịt và tâm sự nỗi niềm của mình.
“Chúng tớ có thể giúp cậu thấy thế giới,” hai chú Vịt bảo. “Cậu hãy ngậm chặt cái que này, chúng tớ sẽ đưa cậu bay lên cao, nơi cậu có thể nhìn ngắm mọi thứ. Nhưng phải tuyệt đối im lặng, nếu không, cậu sẽ gặp chuyện chẳng lành đâu.”
Rùa vui mừng khôn xiết. Cậu ngậm chặt que vào miệng. Hai chú Vịt mỗi bên ngậm một đầu, rồi cả ba cùng cất cánh, bay vút lên bầu trời xanh thẳm.
Đúng lúc ấy, một chú Quạ bay ngang. Thấy cảnh tượng kỳ lạ, Quạ kinh ngạc thốt lên:
“Đây hẳn là Vua của loài Rùa rồi!”
“Phải, ta chính là—-“ Rùa háo thắng đáp lời.
Nhưng vừa mở miệng, cậu đã đánh rơi chiếc que. Rùa rơi thẳng xuống đất, vỡ tan xác trên một tảng đá cứng.
Khoe khoang và thiếu kiềm chế luôn dẫn đến kết cục bi thảm.