1 SÓI VÀ DÊ CON
Ngày xửa ngày xưa, có một chú Dê con. Sừng chú mới nhú nên chú tưởng mình đã lớn như Dê bố, có thể tự lo liệu mọi thứ. Một buổi chiều nọ, khi cả đàn lục tục về nhà từ đồng cỏ và Dê mẹ gọi, Dê con mải mê gặm cỏ non chẳng thèm đáp lời. Đến lúc chú ngẩng đầu lên, cả đàn đã đi xa tự bao giờ.
Chú Dê con đơn độc giữa cánh đồng. Mặt trời dần khuất sau rặng núi. Những chiếc bóng dài lặng lẽ trườn trên mặt đất. Gió lạnh lùa qua từng ngọn cỏ, khua lên những tiếng xào xạc rợn người.
Dê con run bắn người khi nghĩ đến lão Sói hung ác. Chú hốt hoảng chạy quanh đồng, tiếng kêu be be gọi mẹ thảm thiết. Nhưng chưa kịp chạy được nửa đường, ngay gần một bụi rậm, Sói đã hiện ra trước mặt!
Dê con biết mình không còn đường thoát.
“Xin ngài Sói thương tình,” chú Dê con run rẩy nói, “cháu biết ngài sẽ ăn thịt cháu. Nhưng trước hết, xin ngài thổi cho cháu một khúc nhạc, để cháu được nhảy múa vui vẻ lần cuối.”
Sói thấy ý tưởng có chút âm nhạc trước bữa tối cũng hay, liền há mồm thổi một điệu nhạc rộn ràng. Dê con nhún nhảy, quay cuồng trong niềm hân hoan.
Trong khi đó, đàn Dê đang thong thả trở về. Trong không gian yên tĩnh của buổi chiều tà, tiếng Sói thổi nhạc vang xa.
Những chú Chó chăn dê bỗng dựng tai lên. Chúng nhận ra giai điệu quen thuộc mà Sói thường thổi trước mỗi bữa ăn, lập tức phóng như bay về phía cánh đồng.
Tiếng nhạc đột ngột tắt lịm. Khi Sói ba chân bốn cẳng chạy trốn, bị lũ Chó rượt sát nút, nó tự mắng mình là đồ ngốc vì đã làm thợ thổi sáo cho Dê con vui, trong khi đáng lẽ chỉ nên tập trung vào việc ăn thịt.
Đừng để bất cứ điều gì khiến bạn lạc khỏi mục tiêu chính của mình.