"

Chương 18. Hướng Về Phương Nam

Dorothy khóc nức nở trong nỗi đau khổ khi hy vọng trở về Kansas của cô tan thành mây khói. Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, cô lại cảm thấy mừng vì đã không bay đi cùng chiếc khinh khí cầu. Cô cũng cảm thấy buồn tiếc khi mất ông Oz, và những người bạn đồng hành của cô cũng vậy.

Người Thiếc tiến lại gần và nói với cô:

“Thành thật mà nói, ta sẽ thật vô ơn nếu không cảm thấy đau lòng vì ông đã ban cho ta một trái tim tuyệt vời. Ta muốn khóc một chút vì ông Oz đã ra đi, nếu cô có thể lau nước mắt giúp ta, để ta không bị rỉ sét.”

“Rất sẵn lòng,” cô bé đáp, và lập tức mang đến một chiếc khăn. Người Thiếc bật khóc trong vài phút, còn cô bé thì ân cần đón lấy từng giọt nước mắt và dùng khăn lau khô. Khi anh ngừng khóc, anh chân thành cảm ơn cô bé rồi dùng chiếc bình dầu nạm ngọc của mình bôi dầu khắp người để phòng xa.

Người Rơm giờ đây trở thành người trị vì Thành phố Ngọc Lục Bảo, và dù không phải Phù Thủy, mọi người vẫn hết lòng tự hào về anh. “Bởi,” họ bảo nhau, “khắp thế gian này, chẳng có thành phố nào khác được cai quản bởi một người làm bằng rơm cả.” Và theo những gì họ biết, điều đó hoàn toàn đúng.

Sáng hôm sau khi khinh khí cầu cùng Oz bay lên, bốn người lữ hành gặp nhau trong Phòng Ngai Vàng và bàn bạc mọi chuyện. Người Rơm ngồi trên chiếc ngai vàng lớn và những người khác đứng trang trọng trước anh ấy.

“Chúng ta không quá xui xẻo,” người cai trị mới nói, “vì Cung điện này và Thành phố Ngọc Lục Bảo đều thuộc về chúng ta, và chúng ta có thể làm bất cứ điều gì mình muốn. Khi tôi nhớ lại cách đây một thời gian ngắn tôi còn đứng trên một cây sào trong ruộng ngô của một người nông dân, và giờ đây tôi là người cai trị thành phố xinh đẹp này, tôi hoàn toàn hài lòng với số phận của mình.”

“Tôi cũng thế,” Người Thiếc nói, “vô cùng hài lòng với trái tim mới của mình; và thật sự, đó là điều duy nhất tôi từng khao khát trên đời này.”

“Còn tôi,” Sư Tử khiêm tốn nói, “thấy mãn nguyện khi biết mình dũng cảm chẳng kém bất cứ sinh vật nào, thậm chí có lẽ còn dũng cảm hơn nữa.”

“Nếu Dorothy chịu bằng lòng ở lại Thành phố Ngọc Lục Bảo,” Người Rơm nói tiếp, “thì chúng ta có thể cùng nhau sống hạnh phúc mãi mãi.”

“Tôi không muốn sống ở đây đâu,” Dorothy khóc lên. “Tôi muốn trở về Kansas, sống với dì Em và dượng Henry.”

“Vậy thì, chúng ta có thể làm gì bây giờ?” Người Thiếc hỏi.

Người Rơm bắt đầu tập trung suy nghĩ, anh nghĩ chăm chú đến nỗi những chiếc kim và đinh ghim bắt đầu lòi ra từ bộ não rơm của mình. Cuối cùng, anh cất tiếng:

“Sao chúng ta không gọi bầy Khỉ Có Cánh đến, nhờ chúng đưa cô vượt qua sa mạc?”

“Tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này!” Dorothy reo lên vui sướng. “Đúng là điều cần làm ngay. Tôi sẽ đi lấy Chiếc Mũ Vàng ngay bây giờ.”

Khi cô bé mang chiếc mũ thần kỳ vào Phòng Ngai Vàng, cô đọc thầm câu thần chú. Ngay lập tức, từ khung cửa sổ rộng mở, cả đàn Khỉ Có Cánh ào tới và xếp hàng nghiêm trang trước mặt cô.

“Đây là lần thứ hai ngài triệu hồi chúng tôi,” Vua Khỉ cung kính cúi đầu thưa. “Ngài có chỉ thị gì?”

“Cháu muốn các chú đưa cháu bay về Kansas,” Dorothy nói.

Nhưng Vua Khỉ lắc đầu.

“Điều đó không thể làm được,” ông ta nói. “Chúng tôi chỉ thuộc về vùng đất này thôi, và không thể rời đi. Chưa từng có một con Khỉ Có Cánh nào ở Kansas, và tôi cho rằng sẽ không bao giờ có, vì chúng không thuộc về nơi đó. Chúng tôi rất sẵn lòng phục vụ ngài bằng mọi cách trong khả năng của chúng tôi, nhưng chúng tôi không thể vượt qua sa mạc. Tạm biệt.”

Và với một cái cúi đầu nữa, Vua Khỉ dang rộng đôi cánh và bay vút qua khung cửa sổ, cả đàn khỉ theo sau hộ tống.

Dorothy suýt bật khóc vì nản lòng. “Tôi đã lãng phí sức mạnh của Chiếc Mũ Vàng rồi,” cô bé thở dài, “bởi Bầy Khỉ Có Cánh chẳng thể giúp được gì cho tôi cả.”

“Thật đáng tiếc!” Người Thiếc nhân hậu buồn bã đáp.

Còn Người Rơm lại chìm đắm trong suy tư, cái đầu anh phồng căng đến nỗi Dorothy lo sợ nó sắp bung ra.

“Hãy gọi người lính có bộ râu xanh vào,” cậu ấy nói, “và hỏi ý kiến của anh ấy.”

Người lính liền được triệu vào và bước vào Phòng Ngai Vàng một cách e dè, bởi khi Oz còn tại thế, anh chưa bao giờ được phép vượt quá ngưỡng cửa.

“Cô bé này,” Người Rơm nói với người lính, “muốn băng qua sa mạc. Cô ấy phải làm thế nào?”

“Tôi không rõ,” người lính đáp, “vì chưa ai từng vượt qua sa mạc cả, trừ chính Oz.”

“Liệu có ai có thể giúp cháu không ạ?” Dorothy khẩn khoản hỏi.

“Glinda có thể,” người lính gợi ý.

“Glinda là ai vậy?” Người Rơm tò mò hỏi.

“Là Nữ Phù thủy phương Nam. Bà ấy quyền năng nhất trong tất cả các phù thủy, trị vì vùng đất Quadlings. Hơn nữa, lâu đài của bà ấy tọa lạc ngay rìa sa mạc, nên hẳn bà ấy biết cách vượt qua nơi ấy.”

“Glinda là một Nữ Phù Thủy Tốt phải không ạ?” cô bé ngây thơ hỏi.

“Những người Quadlings đều cho rằng bà ấy rất tốt bụng,” người lính trả lời, “và bà ấy đối xử tử tế với tất cả mọi người. Tôi nghe đồn Glinda là một phụ nữ xinh đẹp, người biết cách giữ gìn nét thanh xuân dù đã ở tuổi xế chiều.”

“Cháu phải đi thế nào để tới lâu đài của bà ấy?” Dorothy hỏi.

“Đi thẳng về hướng Nam là tới nơi,” anh đáp, “nhưng người ta bảo con đường ấy đầy rẫy hiểm nguy cho lữ khách. Trong rừng có thú dữ ẩn náu, lại có cả một bộ tộc kỳ dị không ưa người lạ xâm phạm lãnh thổ của họ. Chính vì thế, chưa từng có người Quadling nào dám tới Thành phố Ngọc Lục Bảo.”

Người lính bước đi, và Người Rơm lên tiếng:

“Có vẻ như, dù có nguy hiểm, việc tốt nhất Dorothy nên làm là đến Vùng đất phương Nam để nhờ bà Glinda giúp đỡ. Bởi nếu cứ ở lại đây, cô bé sẽ chẳng bao giờ được trở về Kansas.”

“Anh đã suy nghĩ kỹ rồi đấy ư ?” Người Thiếc gật đầu.

“Đúng vậy,” Người Rơm đáp.

“Tôi sẽ đi cùng Dorothy,” Sư Tử tuyên bố dõng dạc, “vì tôi đã chán ngấy thành phố này và khao khát được trở về với rừng xanh cùng đồng nội. Tôi vốn là một sinh vật hoang dã, các bạn hiểu chứ? Hơn nữa, Dorothy sẽ cần ai đó bảo vệ cô trên đường đi.”

“Đúng vậy,” Người Thiếc gật đầu. “Lưỡi rìu của tôi có thể giúp được cô bé, nên tôi cũng sẽ cùng cô bé đến Vùng đất phương Nam.”

“Chúng ta sẽ lên đường khi nào?” Người Rơm hỏi.

“Cậu cũng đi sao?” mọi người ngạc nhiên hỏi.

“Tất nhiên rồi. Nếu không có Dorothy, tôi đã chẳng bao giờ có được bộ não. Cô đã gỡ tôi khỏi cái cọc giữa cánh đồng ngô và dẫn tôi đến Thành phố Ngọc Lục Bảo. Mọi điều tốt đẹp của tôi đều nhờ cô cả, nên tôi sẽ không bao giờ bỏ rơi cô cho đến khi cô trở về Kansas an toàn.”

Dorothy cảm động nói: “Cảm ơn các bạn. Các bạn thật tốt bụng với tôi. Nhưng tôi muốn lên đường càng sớm càng tốt.”

“Chúng ta sẽ khởi hành vào sáng mai,” Người Rơm đáp. “Giờ thì hãy cùng chuẩn bị thôi, bởi chuyến đi phía trước còn rất dài đấy.”

Bản quyền

Phù Thủy Xứ Oz Copyright © 2025 by khosachviet.com. All Rights Reserved.