Chương 8. Cánh Đồng Hoa Anh Túc Tử Thần
Sáng hôm sau, nhóm bạn nhỏ tỉnh giấc, cơ thể khỏe khoắn và lòng tràn ngập hy vọng. Dorothy dùng bữa sáng thịnh soạn như một nàng công chúa với những trái đào và mận hái từ những cây ven bờ sông. Phía sau lưng họ là khu rừng âm u mà họ đã vượt qua an toàn, dẫu gặp không ít gian nan; còn trước mắt là một vùng quê tươi đẹp, ngập tràn ánh nắng, như đang giục giã họ tiến về phía Thành phố Ngọc Lục Bảo.
Con sông rộng lớn giờ đây đã trở thành rào cản ngăn cách họ với vùng đất tươi đẹp kia. Nhưng chiếc bè gần như đã hoàn thành. Sau khi Người Thiếc chặt thêm vài khúc gỗ và dùng chốt gỗ ghép chúng lại với nhau, họ đã sẵn sàng khởi hành. Dorothy ngồi giữa bè, ôm chặt Toto trong lòng. Khi Sư Tử Nhút Nhát bước lên, chiếc bè chao nghiêng mạnh bởi thân hình đồ sộ và nặng nề của cậu. Để giữ thăng bằng, Người Rơm và Người Thiếc đứng ở đầu bên kia, tay cầm những cây sào dài chuẩn bị đẩy bè vượt qua dòng sông.
Ban đầu, họ đi khá suôn sẻ, nhưng khi tới giữa dòng, nước chảy mạnh đã cuốn chiếc bè trôi xuôi theo dòng, ngày càng xa rời con đường gạch vàng. Nước sâu đến mức cây sào dài cũng không thể chạm tới đáy.
“Thế này nguy hiểm thật,” Người Thiếc nói, “vì nếu không vào được bờ, chúng ta sẽ bị cuốn đến xứ sở của Phù thủy Độc ác phương Tây, và bà ta sẽ trù yểm, biến chúng ta thành nô lệ của bà ấy.”
“Và rồi tôi sẽ chẳng có trí khôn gì cả,” Người Rơm nói.
“Và tôi sẽ chẳng có chút dũng khí nào,” Sư Tử Nhút Nhát nói.
“Và tôi sẽ chẳng có trái tim nào,” Người Thiếc nói.
“Và tôi sẽ chẳng bao giờ về lại Kansas được,” Dorothy nói.
“Nhất định chúng ta phải tới Thành phố Ngọc Lục Bảo nếu có thể,” Người Rơm tiếp tục nói, và cậu ấy đẩy mạnh cây sào dài đến nỗi nó mắc vào bùn dưới đáy sông. Rồi, trước khi kịp rút ra—hoặc buông ra—chiếc bè đã bị cuốn đi, và Người Rơm đáng thương bị bỏ lại, bám vào cây sào ở giữa sông.
“Chào nhé!” cậu gọi theo họ, và họ thấy rất tiếc khi bỏ cậu lại. Thật sự, Người Thiếc bắt đầu khóc, nhưng thật may là anh ấy nhớ ra mình có thể bị gỉ, nên lau khô nước mắt vào tạp dề của Dorothy.
Tất nhiên, chuyện này thật tệ cho Người Rơm.
“Bây giờ mình còn bế tắc hơn hồi mới gặp Dorothy,” Người Rơm nghĩ. “Hồi đó, mình bị cắm trên một cái sào ở cánh đồng ngô, ít ra mình còn có thể giả vờ dọa quạ. Nhưng chắc chắn không ích gì khi một con Người Rơm bị mắc kẹt trên cây sào giữa sông. Mình e rằng mình sẽ chẳng bao giờ có trí khôn gì cả!”
Chiếc bè tiếp tục trôi theo dòng nước, bỏ lại phía sau Người Rơm tội nghiệp. Sư Tử liền đề nghị:
“Chúng ta phải tìm cách tự cứu mình thôi. Tôi có thể bơi vào bờ và kéo chiếc bè theo, nhưng các bạn phải bám thật chặt vào đuôi tôi.”
Nói rồi, Sư Tử nhảy xuống dòng nước, Người Thiếc nắm chặt lấy đuôi cậu. Sư Tử dùng hết sức bơi về phía bờ. Đó là một nhiệm vụ vô cùng khó khăn, dù Sư Tử có thân hình to lớn; nhưng dần dần họ cũng thoát khỏi dòng chảy xiết. Cuối cùng, Dorothy dùng cây sào dài của Người Thiếc đẩy chiếc bè vào bờ an toàn.
Khi cuối cùng cũng lên được bờ và đặt chân lên thảm cỏ xanh mướt, cả bọn đều kiệt sức. Họ nhận ra dòng nước đã đẩy họ trôi xa khỏi con đường gạch vàng dẫn tới Thành phố Ngọc Lục Bảo.
“Giờ chúng ta phải làm sao đây?” Người Thiếc lên tiếng hỏi, trong khi Sư Tử nằm dài trên cỏ phơi mình cho ráo nước.
“Chúng ta phải tìm cách quay lại con đường bằng mọi giá,” Dorothy đáp.
“Kế hoạch tốt nhất là đi dọc bờ sông cho đến khi chúng ta gặp lại con đường,” Sư Tử nhận xét.
Thế là, khi đã nghỉ ngơi, Dorothy nhặt giỏ lên và họ bắt đầu đi dọc theo bờ cỏ, hướng về phía con đường mà dòng sông đã cuốn họ đi. Đó là một vùng quê đáng yêu, với rất nhiều hoa, cây ăn quả và ánh nắng mặt trời đã làm họ vui vẻ, và nếu không quá lo lắng cho Người Rơm đáng thương, hẳn họ đã rất hạnh phúc rồi.
Họ đi nhanh nhất có thể, Dorothy chỉ dừng lại một lần để hái một bông hoa đẹp; và một lúc sau, Người Thiếc thốt lên: “Nhìn kìa!”
Rồi họ cùng nhìn ra sông và thấy Người Rơm đậu trên cây sào giữa dòng nước, trông rất cô đơn và buồn bã.
“Chúng ta có thể làm gì để cứu ậu ấy đây?” Dorothy hỏi.
Sư Tử và Người Thiếc đều lắc đầu, vì họ không biết phải làm thế nào. Thế là họ ngồi xuống bờ và nhìn chăm chú, đầy tiếc nuối về phía Người Rơm, cho đến khi một con Cò bay ngang qua, khi nhìn thấy họ, đã dừng lại nghỉ chân ở mép nước.
“Các bạn là ai và đi đâu vậy?” chú Cò hỏi.
“Tôi là Dorothy,” cô bé trả lời, “và đây là bạn của tôi, Người Thiếc và Sư Tử Nhút Nhát; và chúng tôi đang đi đến Thành phố Ngọc Lục Bảo.”
“Đây không phải đường đến đó,” chú Cò nói, vừa xoay cái cổ dài của mình vừa nhìn chằm chằm vào đám người kỳ lạ.
“Tôi biết,” Dorothy trả lời, “nhưng cậu bạn Người Rơm đang gặp nguy hiểm, chúng tôi đang loay hoay không biết làm sao để cứu được cậu ấy.”
“Cậu ấy ở đâu?” chú Cò hỏi.
“Đằng kia, ở trên sông,” cô bé trả lời.
“Nếu cậu ấy không quá to và nặng thì tôi sẽ giúp mang anh ấy về cho các bạn,” chú Cò nhận xét.
“Cậu ấy không nặng chút nào cả,” Dorothy nói đầy phấn khích, “vì cậu ấy được nhồi rơm; và nếu chú chịu mang anh ấy về cho chúng tôi, chúng tôi sẽ cảm ơn rất rất nhiều.”
“Được rồi, tôi sẽ thử,” Cò nói, “nhưng nếu tôi thấy cậu ấy quá nặng không mang nổi, tôi sẽ phải thả cậu ấy xuống sông lại thôi.”
Con chim lớn cất cánh bay vút lên không trung, đập cánh vượt qua mặt nước xám xịt để tới chỗ Người Rơm đang bám víu vào chiếc sào giữa dòng. Chiếc móng vuốt to lớn của chú Cò quặp chặt lấy cánh tay rơm rạ của anh chàng, nhấc bổng cả người lên không rồi nhẹ nhàng đặt xuống bờ sông, nơi Dorothy, Sư Tử, Người Thiếc và chú chó nhỏ Toto đang nóng lòng chờ đợi.
Người Rơm tưởng chừng không tin vào mắt mình khi thấy mình lại được đoàn tụ với những người bạn thân thiết. Cậu vui mừng ôm chầm lấy tất cả, kể cả Sư Tử to lớn và chú chó Toto bé nhỏ. Trên đường tiếp tục cuộc hành trình, từng bước chân của cậu giờ đây nhẹ nhàng hơn bao giờ hết, và cứ thế, vừa đi vừa ngân nga giai điệu vui tươi: “Tol-de-ri-de-oh!”, lòng tràn ngập niềm hạnh phúc.
“Tôi đã sợ mình sẽ phải mắc kẹt trên sông mãi mãi,” cậu ấy nói, “nhưng may mắn thay, chú Cò tốt bụng đã đến cứu tôi. Nếu tôi có được trí khôn, tôi nhất định sẽ tìm lại chú Cò và làm điều gì đó tốt đẹp để đền đáp ơn cứu mạng.”
“Không cần phải bận tâm đâu,” chú Cò đáp, vẫn đang bay bên cạnh họ. “Tôi luôn vui lòng giúp đỡ những ai gặp hoạn nạn. Nhưng giờ tôi phải đi rồi, vì đàn con của tôi đang chờ ở tổ. Tôi mong rằng các bạn sẽ tìm thấy Thành phố Ngọc Lục Bảo và Ngài Oz sẽ giúp các bạn toại nguyện.”
“Chúng cháu cảm ơn chú,” Dorothy đáp, rồi chú Cò hiền lành vút lên không trung và chẳng mấy chốc biến mất khỏi tầm mắt.
Họ tiếp tục hành trình, tai lắng nghe tiếng hót véo von của những chú chim lộng lẫy sắc màu, mắt ngắm nhìn muôn hoa tươi đẹp giờ đã mọc dày đặc đến nỗi mặt đất như được phủ một tấm thảm hoa rực rỡ. Những đóa hoa vàng, trắng, xanh biếc, tím ngắt đua nhau khoe sắc, xen lẫn những chùm anh túc đỏ thắm rực rỡ đến mức ánh sáng từ chúng gần như làm chói cả đôi mắt Dorothy.
“Chúng đẹp quá phải không?” cô bé hỏi, khi hít hà mùi hương thoang thoảng của những bông hoa rực rỡ.
“Chắc vậy,” Người Rơm trả lời. “Khi tôi có trí khôn, có lẽ tôi sẽ thích chúng hơn.”
“Ước gì tôi có một trái tim, tôi sẽ rất yêu chúng,” Người Thiếc thêm vào.
“Tôi luôn thích hoa,” Sư Tử nói. “Chúng trông thật yếu ớt và mong manh. Nhưng trong rừng không có bông nào rực rỡ như những bông này.”
Giờ đây, họ bắt gặp ngày càng nhiều những bông hoa anh túc đỏ rực rỡ, trong khi các loài hoa khác thưa dần; chẳng mấy chốc, cả đoàn đã lọt vào giữa một cánh đồng anh túc bạt ngàn. Người ta thường nói rằng khi những bông hoa này mọc dày đặc, hương thơm của chúng trở nên cực mạnh, đến mức bất kỳ ai hít phải đều sẽ chìm vào giấc ngủ sâu – và nếu không được đưa ra khỏi vùng ảnh hưởng của hoa, kẻ ngủ mê ấy sẽ ngủ thiếp đi vĩnh viễn. Nhưng Dorothy chẳng hề hay biết điều này, cũng chẳng thể nào thoát khỏi biển hoa đỏ thắm bao quanh; thế là đôi mắt cô bé dần trĩu nặng, cả người mềm nhũn, buộc phải ngồi bệt xuống nghỉ ngơi rồi thiếp đi lúc nào không hay.
Nhưng Người Thiếc không để cô thiếp đi, “Chúng ta phải nhanh lên và quay lại con đường gạch vàng trước khi trời tối,” anh nói; và Người Rơm đồng ý. Thế là họ tiếp tục đi cho đến khi Dorothy không thể đi tiếp được nữa. Mắt cô bé nhắm lại dù không muốn và cô bé quên mất mình đang ở đâu và ngã xuống giữa những bông hoa anh túc, ngủ say.
“Chúng ta phải làm gì đây?” Người Thiếc hỏi.
“Nếu chúng ta để cô ấy ở đây, cô ấy sẽ chết,” Sư Tử nói. “Mùi hương của hoa đang giết chết tất cả chúng ta. Tôi cũng khó giữ mắt mở được, và con chó đã ngủ rồi.”
Đúng vậy; Toto đã ngã xuống bên cạnh cô chủ nhỏ của mình. Nhưng Người Rơm và Người Thiếc, vì không được làm bằng thịt, nên không bị mùi hương của hoa làm phiền.
“Chạy nhanh lên,” Người Rơm nói với Sư Tử, “và ra khỏi đám hoa chết chóc này càng sớm càng tốt. Chúng tôi sẽ mang cô bé theo chúng tôi, nhưng nếu cậu ngủ thiếp đi thì chúng tôi đành chịu vì cậu quá to.”
Sư Tử tỉnh giấc và phóng đi hết tốc lực. Chỉ trong nháy mắt, bóng dáng cậu đã khuất xa.
“Chúng ta hãy đan tay làm kiệu và khiêng cô ấy đi,” Người Rơm đề nghị. Họ nhấc bổng Toto lên, đặt chú chó nhỏ vào lòng Dorothy, rồi dùng bàn tay mình làm mặt ghế, cánh tay làm thành tựa, nhẹ nhàng bồng cô bé đang say ngủ băng qua biển hoa mênh mông.
Họ bước mãi, bước mãi, tưởng chừng tấm thảm hoa tử thần bủa vây chẳng bao giờ dứt. Men theo khúc quanh của dòng sông, cuối cùng họ cũng bắt gặp Sư Tử – người bạn của mình – đang nằm bất động giữa rừng hoa anh túc. Sức mê của những đóa hoa quá mãnh liệt, khiến sinh vật hùng mạnh ấy cũng phải đầu hàng, gục xuống chỉ cách mép cuối cánh đồng hoa một quãng ngắn, nơi thảm cỏ xanh mướt trải dài thành những đồng cỏ tươi đẹp phía trước.
“Chúng ta chẳng thể làm gì được cho cậu ấy cả,” Người Thiếc nói, giọng buồn rười rượi; “bởi cậu ấy quá nặng không thể nâng lên. Chúng ta buộc phải để cậu ấy lại đây, ngủ một giấc vĩnh hằng, và biết đâu trong giấc mơ, cậu ấy sẽ thấy mình cuối cùng cũng tìm được can đảm.”
“Tôi thấy thật đau lòng,” Người Rơm thốt lên. “Sư Tử vốn là một người bạn đường tuyệt vời, dù cậu ta nhút nhát đến thế. Nhưng thôi, chúng ta phải tiếp tục hành trình thôi.”
Họ cẩn thận bế cô bé đang say giấc đến một khoảng đất đẹp đẽ ven sông, đủ xa khỏi cánh đồng anh túc để hơi độc của hoa không còn ảnh hưởng đến cô nữa. Tại nơi ấy, họ đặt cô bé nằm nhẹ nhàng lên thảm cỏ mượt mà, rồi kiên nhẫn chờ đợi làn gió mát lành làm cô tỉnh táo trở lại.