"

TRUYỆN CỔ TÍCH ANDERSEN

3 Cô Bé Bán Diêm

Hans Christian Andersen

Trời lạnh buốt. Tuyết rơi trắng xóa, và màn đêm dần buông xuống.

Đó chính là đêm cuối cùng của năm.

Trên con phố vắng, một cô bé bán diêm đang chạy vội. Tên cô là Gretchen.

Cô bé chẳng đội mũ.

Đôi chân trần co ro vì lạnh. Lúc rời nhà, cô mang đôi dép cũ của mẹ, nhưng chúng quá rộng nên đã tuột mất khi cô vội băng qua đường.

*

Gretchen chất đầy diêm trong chiếc tạp dề cũ kỹ.

Trên tay, cô bé nắm chặt một bó diêm nhỏ.

Nhưng chẳng ai mua. Khách qua đường vội vã, chẳng ai đoái hoài.

Ôi, Gretchen tội nghiệp!

Cô bé run rẩy vì đói và lạnh.

Những bông tuyết lạnh lẽo đậu trên mái tóc xoăn mềm mại, nhưng cô bé chẳng còn tâm trí để nghĩ về điều ấy.

Cô bé nhìn thấy ánh đèn ấm áp tỏa ra từ những ngôi nhà.

Mùi thức ăn thơm phức đang được nấu trong các gian bếp thoảng đến bên cô.

Cô bé thì thầm với chính mình: “Đây chính là đêm cuối cùng của năm rồi.”

*

Gretchen run lên vì cái lạnh càng lúc càng thấu xương.

Cô bé sợ hãi khi nghĩ đến việc trở về nhà. Cô biết rõ bố sẽ đánh đòn nếu cô không mang tiền về cho ông.

Nhưng ngay cả trong nhà cũng chẳng ấm áp hơn ngoài đường. Gia đình họ nghèo đến mức không có cả củi lửa để sưởi. Họ phải nhét những mảnh giẻ cũ vào khe cửa sổ để ngăn gió lùa.

Gretchen thậm chí còn không có nổi một chiếc giường. Cô bé phải nằm ngủ trên đống giẻ rách cũ kỹ.

*

Cô bé ngồi thụp xuống bậc cửa.

GRETCHEN TRÊN BẬC CỬA

Đôi bàn tay nhỏ xíu của cô gần như đông cứng lại.

Gretchen cầm lấy một que diêm, quẹt lửa để hơ ấm đôi bàn tay. Ngọn lửa nhỏ bập bùng như cây nến tí hon.

Cô bé tưởng tượng mình đang ngồi bên chiếc lò sưởi đồ sộ. Ánh lửa hồng ấm tỏa sáng rực cả gian phòng.

Cô đưa que diêm lại gần đôi chân trần để sưởi ấm. Thế rồi ngọn lửa vụt tắt. Hình ảnh lò sưởi ấm áp cũng tan biến theo.

*

Gretchen lại quẹt thêm một que diêm khác.

Giờ đây, cô bé như nhìn thấy cả một căn phòng ấm cúng hiện ra. Chiếc bàn ăn sang trọng đặt giữa phòng.

Tấm khăn trải bàn trắng tinh điểm xuyết những chiếc đĩa sứ tinh xảo. Trên bàn còn có cả một con gà tây quay vàng ươm, thơm phức, đã chín mềm sẵn sàng cho bữa tiệc. Con dao và chiếc nĩa cắm ngay ngắn trên lưng gà. Bỗng nhiên, chú gà tây nhảy khỏi đĩa, chạy thẳng về phía cô bé.

Ánh sáng vụt tắt và cô bé lại chìm vào trong giá lạnh và bóng đêm.

*

Gretchen quẹt thêm một que diêm nữa. Bỗng cô bé tưởng như mình đang ngồi bên cạnh một cây thông Giáng sinh lộng lẫy. Hàng trăm ngọn nến lung linh trên cành. Cây thông được trang hoàng bằng biết bao vật phẩm xinh đẹp.

Gretchen ngây ngất đưa đôi bàn tay nhỏ bé về phía trước. Ánh sáng lại tắt.

Những ngọn đèn trên cây thông bỗng bay vút lên, bay mãi lên cao – cho đến khi cô bé nhận ra đó chính là những vì sao lấp lánh.

*

Rồi cô bé thấy một ngôi sao rơi xuống.

“Ai đó vừa qua đời rồi,” Gretchen bé nhỏ thì thầm.

Người bà yêu dấu của cô bé ngày xưa vẫn thường rất thương cô. Nhưng giờ bà đã không còn nữa.

Bà từng nói: “Khi một vì sao rơi xuống, nghĩa là có linh hồn nào đó đã trở về với Chúa.”

Cô bé quẹt thêm một que diêm nữa. Ngọn lửa bùng lên rực rỡ.

Gretchen tưởng như thấy bà hiện ra. Bà chưa bao giờ đẹp đến thế – khuôn mặt hiền từ ngập tràn hạnh phúc.

*

“Bà ơi!”, cô bé thổn thức, “xin hãy đưa cháu đi cùng! Ngọn lửa tắt đi, bà sẽ biến mất mất thôi. Lò sưởi ấm áp, chú gà tây và cây thông Giáng sinh – tất cả đều tan biến rồi…”

Gretchen vội quẹt nốt cả bó diêm trong tay. Em muốn níu giữ hình bóng thân thương ấy. Những ngọn lửa cháy sáng như mặt trời giữa đêm đông.

Bà cười hiền hậu dang tay ôm lấy em. Hai bà cháu cùng bay lên, bay mãi – đến nơi chẳng còn giá lạnh hay đói khát.

Nơi ấy có Chúa đón chờ.

*

Bình minh ló rạng.

Người ta tìm thấy một em bé nằm giữa phố. Đôi má hồng nhưng trái tim đã ngừng đập.

Trong tay cô bé là những que diêm đã cháy tàn.

Người qua đường thì thào: “Tội nghiệp cô bé, cô bé đã chết cóng.”

Họ nào hay, cô bé đã tìm thấy hạnh phúc trọn vẹn trên thiên đàng.

***